Wednesday, March 19, 2014

Xung Kích / Nguyễn Văn Hải Tóan Hải Sơn Chiến Đòan 1



Người ta đang nói nhiều và bàn định về chính sách mới của Hoa-kỳ tại Việt-Nam, song song với việc rút quân dần dần. Người Mỹ chỉ còn hiện diện quân đội ở những thành phố lớn hay các sân bay... Chương trình "Việt-nam hóa chiến tranh" khởi động rõ hơn sau cuộc hành quân Lam-sơn 719 được triển khai dưới sự trợ lực của quân đội Mỹ. Đơn vị tôi (Task Force 1) lúc này vẫn hoạt động bình thường chỉ không còn được yểm trợ dồi dào như trước của Không-quân Mỹ! Những toán Thám-sát ngày một thêm thảm hại bởi sự cắt giảm trợ chiến đem đến nhiều tổn thất và các toán mất tích ... Sự bổ sung quân số là điều cấp thiết mà vào thời điểm này trại tuyển mộ với điều kiện dễ dàng và không còn đủ thì giờ để huấn luyện một Biệt-kích như trước mà chỉ cần sao biết sử dụng súng là sung vào toán... Vừa huấn luyện vừa ra trận, bởi họ biết rằng phần đông thành phần mới tuyển mộ đều đã được huấn luyện tại các quân trường cùa Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
Lợi dụng sự tuyển mộ dễ dàng, rất đông người đổ dồn vào trại để thử lửa và kiếm một chỗ yên thân. Xong nhảy toán một chuyến, có được tờ giấy phép rồi đi luôn! Lính mới này, cứ thấy đi phép mà không trờ lại... Mọi người vẫn đùa gọi họ là "Lôi-hổ chuyến một"  Nói như thế chẳng phải là tất cả nhưng tệ nạn trên theo tôi cũng khá đông!  Hiện trạng năm 1971 là như thế... Kingbee H34 được dồn lên bay ở Kontum, Buôn-mê-thuột. Trại (TF2-TF3) Nơi đây, trại TF1- Đà nẵng. Phi đoàn 20 Hành quân đặc biệt (Air Commando) thế chỗ... Dù thuộc Không-quân, phi đoàn này không sơn phù hiệu Không-quân Mỹ, mà sơn hình con ong. Nên có biệt danh là "Green Hornets" gồm toàn những chiếc AH 1 Huey. Hộ tống bởi Huey Gunship trang bị đại bác 20 ly, Rocket và súng 40 ly tự động... Hoặc thỉnh thoảng trại được yểm trợ bởi phi đoàn trực thăng UH 1B của Sư-đoàn Dù 101 Mỹ với hình đầu bồ câu trắng và những Cobra thần kỳ Hổ-mang bành... Khi cần thả, rước Đại-đội Xung-kích (Hatchet Force) những chiếc CH 46 (Sea Knight) cũng thuộc Sư-đoàn Dù 101 đảm trách.
Thiếu vắng những chiếc Kingbee, sơn đen rằn lá cây, không phù hiệu đã làm mất đi cái vẻ bí ẩn và hãnh diện của căn cứ... Trại có hai căn cứ xuất phát. Một ở bên trong sân bay Phú-bài và một ở Quảng-trị, được gọi là Mobile Launcher Team viết tắt  MLT1-Phú-bài, MLT2- Quảng-trị. Hai căn cứ này chịu trách nhiệm thả, rước các toán Biệt-kích... Nói về Kingbee, ngoài tài thả, rước toán họ còn có tài tay trái là săn thú rừng bẳng trực thăng mỗi khi tình hình cho phép. Mọi người có mặt trong căn cứ vô cùng thích thú khi một hoặc hai Kingbee câu tòng teng con nai hay heo rừng thả xuống sân trực thăng... Thế là món thịt nướng  cứ lai rai suốt với củi lửa thâu đêm... Tôi quên bẵng đi những hiểm nguy lo lắng ngày mai. Ký ức chợt trỗi dậy hình ảnh những buổi lửa trại tưng bừng vui chơi thỏa thích của một thời Hương-đạo-sinh... Cùng đêm, cùng ánh lửa tí tách vang, tôi thả hồn mơ mộng nhưng tâm trạng không thể nào trờ về mái nhà xưa!  Tôi nhận ra hai điểm khác hẳn là bạn bè ngồi quanh và mùi thịt nướng mà không khí lửa trại Hướng-đạo không có... Để rồi lại cô đơn bên đống lửa tàn. Một mình khơi vào lửa hồng như vực dậy dĩ vãng, nét hào hứng, cười nói khi hòn than hồng rực rỡ nổ rơi vung vãi những hạt lửa li ti... Tôi hồn nhiên, sung sướng né tránh, cùng ôm lấy bạn bè sảng khoái! Trong cái lạnh đêm nay, trời chờ sáng, nhìn quanh chẳng còn ai... Đống lửa giớ chỉ còn ít cục than như cố hống lên để làm vui cho người lính buồn mà quanh hắn bộ máy chiến tranh đang cuốn hút tất cả... Ước vong hòa bình chỉ có trong tâm trí. Khi mà phần đông những bàn tay chưa mỏi chém giết!  Đống lửa chỉ còn lại tro và tí khói, cơn gió lạnh mơn man trên mặt, tôi khơi vào đống tro tàn nhờ gió cho bay đi. Tiếng nổ của Pháo-binh bắn yểm trợ cho tiền đồn như muốn chào ngày mới... Ngày của tiếp diễn hoạt động bộ máy chiến tranh.



Trên Câu-lạc-bộ dán thông cáo đêm nay sô ca nhạc Đại-hàn. Toán chúng tôi vừa uống mừng khao lon Thiếu-úy của Chuân-úy Liêm, toán trưởng mới thay thế cho Thiêu-úy Điệp... Khật khừ suốt cả buổi chiều bên đống lon bia trên bàn hay lăn lóc trên sàn nhà để đến một giấc ngủ li bì quên trời đất... Giật mình vì tiếng nhạc đàn nơi rạp chiếu phim. Nhìn quanh chỉ còn Cường nhóc và Hào đang ngủ vẻ mê mệt. Nhớ hồi chiều toán rủ nhau ra phố uống tăng hai nhưng tôi từ chối rồi nằm vật ra giường!  Chả tắm rửa gì tôi lay gọi Cường nhóc rủ nó đi coi ca nhạc... Thứ lính này sướng thật tối có chiếu phim, lâu lâu lại có sô ca nhạc, cơm ba bữa, ngủ giường nệm nhất là lương cao. Đi huấn luyện tại Long-thành sáng điểm tâm phở, bún bò giò, bánh cuốn hay tệ lắm là bánh mì trứng gà v.v. thêm cà phê sữa nóng (tiêu chuẩn này bị cúp từ khoảng đầu năm 1970)
Tháng 11 năm 1967 trong chương trình kế hoạch vượt biên OP35 (Operation Plan 35). Đơn vị SOG (Special Operation Group) sau đó đổi tên để giữ bí mật gọi là (Studies and Observation Group) vẫn viết tắt là SOG... Thành lập ba Sở chỉ huy C&C (Command and Control) CCN (Command and Control North) tại Đànẵng. CCC (Command and Control Central) tại Kontum. CCS (Command and Control South) tại Buôn-mê-Thuột... Các căn cứ tiền phương FOB (Forward Operation Base) ở những nơi như Đức-cơ, Benhet, Quảng-lợi, Plei Jereng, Non-nước, Khâm-đức, Khe-sanh, Phú-bài...Được sát nhập vào bộ ba Sở chỉ huy trên để thống nhất hoạt động và thích ứng với "Chiến tranh ngoại lệ" được định nghĩa là "Hoạt động ngay trong lòng đối phương hay những nơi đối phương kiểm soát "Hoặc" Ba khía cạnh liên hệ mật thiết trong Du kích chiến gồm trốn tránh, đào tẩu, gậy ông đập lưng ông, chống lại đối phương..." (tài liệu) .
Với khái niệm và nhận định trên, người Mỹ thành lập Bộ-chỉ-huy Lực-lượng-đặc-biệt tại Việt-nam vào tháng 9 năm 1962 trực thuộc phái bộ viện trợ quân sự Mỹ cho chính phủ Việt-nam Cộng-hòa (MACV)


Vẻ tưng bừng hoành tráng của sân khấu ca nhạc, âm thanh rộn rã cuốn hút lòng tôi bay bổng... Người dẫn chương trình giới thiệu màn múa bụng và tay chỉ lên tiền đồn trên đỉnh núi Non-nước cạnh trại mà mọi người có thể thấy rõ nhờ ánh trăng... Một loạt đại liên nổ dòn từ tiền đồn thẳng ra biển để chào mừng và cổ vũ tiết mục... Những viên đạn chỉ điểm màu đỏ lao đi như tỏ rõ sức mạnh, vẽ lên màn ảo thuật ánh sáng dưới trăng. Mọi người cùng vỗ tay trong tiếng cười khoái trá, cuồng nhiệt... Đúng là đơn vị "Chiến tranh ngoại lệ"  Đến cả cái chơi cũng ngoại lệ.
Lệnh thực tập ba ngày tại núi Sơn-chà. Toán chúng tôi chuẩn bị... Lên đường từ 10 giờ sáng, chiếc xe đưa chúng tôi tiến vào qua nơi tập bắn và huấn luyện của Đoàn 11 (Nha-kỹ-thuật). Đường đi qua đoạn ghềnh đá dài hiểm trở. Chúng tôi khó khăn lắm mới vượt qua để đến bãi cát biển lõm xâu vào núi, nơi thực tập. Toán đa phần là thành viên mới nên sự huấn luyện là cần thiết. Một Trung sĩ người Mỹ theo toán tôi làm cố vấn. Kể từ đầu năm. Trại thường xuyên tổ chức huấn luyện cho các toán Thám-sát tại núi Non-nước, Trung tâm huấn luyện Hòa-cầm, núi Sơn-chà. Còn câu dây và tụt dây ngay bãi trực thăng trại... Hành quân và huấn luyện là nhiệm vụ chính của Biệt-kích-quân.
Đã hai ngày nay nằm lì trong phòng, ngoài trời mưa không dứt và những ngọn gió từ biển cuồn cuộn trên mái tôn... Bên kia toán phó Trịnh công Thành ngủ miệng há hốc. Cái dáng thân gầy, lưng dài nằm co hai chân cao quá khổ nhô hẳn khỏi cạnh giường. Vợ Hào đang ủi mấy bộ đồ chưa khô hẳn của toán. Thiếu úy Liêm từ ngoài bước vào, khép ngay cửa phòng để tránh những hạt mưa theo gió cuộn từng cơn. Vừa cởi áo đi mưa, miệng thông báo toán tối nay lên khu cấm.
Blackbird C130 đưa toán đến phi trường Quảng-trị. Một chiếc GMC đậu sẵn đón chúng tôi về Căn-cứ xuất-phát (MLT2)... Trời nhiều mây, nắng nhẹ. Những làn gió se lạnh và làm nứt nẻ đôi môi cùng làn da như nổi vẩy!  Thiếu tá Vương vĩnh Phát tươi cười đón chúng tôi, rồi lên xe ra phi trường bay không thám... Bốn chiếc Huey và ba Huey Gunship đậu hàng dài trên sân. Loại trực thăng thấp, to bè ngang so với những chiếc UH 1B. Đặc biệt khi bay tiếng động cơ giảm hẳn chỉ còn nghe tiếng rít và cánh quạt chém gió sạch sạch.


Vùng biển bao la bị chắn ngang bởi bức tường mây đen cao tít. Ánh nắng vàng chiếu thẳng qua cửa trực thăng tạo nên những vùng sáng tối nhảy múa trên từng gương mặt... Phía trước, nghìn trùng màu xanh thẵm núi và rừng chen nhau bao la bất tận. Ngoái lại đàng sau, chẳng còn thấy biển nhưng một mầu trời đen sì dựng đứng đe dọa!  Toàn cảnh bảy chiếc Huey đang độc chiếm bầu trời... Mặt trời chỉ còn một nửa trên ngọn núi cố hắt lên thứ ánh sáng màu ngọc trai vàng bệch!  Chiếc OV10 vừa mới bay ngang như muốn chui vào lòng ánh mặt trời đang treo. Tạo nên loại ánh sáng phản xạ chớp tắt từ thân phi cơ. Một bức tranh sinh động, đẹp tuyệt vời giao thoa bởi cái hiện đại và ngàn xưa rất xa!  Đoàn trực thăng giờ đã hội ngộ cùng chiếc FAC đang bay bên dưới. Người Mỹ phụ trách thả toán cũng mặc đồ hành quân ra hiệu cho chúng tôi chuẩn bị... Ba người một bên cửa trực thăng, chúng tôi sẵn sàng. Cả đoàn bẩy chiếc đang lao xuống cánh rừng... Cái cảm giác khó chịu nơi bụng, nao nao hụt hẫng dán chặt chúng tôi vào sàn trực thăng. Cánh quạt chém gió đôi khi phát ra những tiếng lạ tai bởi nỗ lực gấp rút tăng công xuất... Đoàn trực thăng đang bay sát ngọn cây. Biểu diễn một màn xiếc bay đội hình thấp. Những tàng cây cao vút lao nhanh vể phía sau, đôi lúc tôi có cảm tưởng lá cây và bụng trực thăng đã chạm xẹt vào nhau. Hai chiếc Huey Gunship bay hai bên hiền lành như người dạo phố... Bỗng trực thăng dẫn đầu chở toán bất ngờ tách đoàn, chiếc Gunship theo sau sát nút...  Trực thăng đáp vội xuống khoảnh trống sát bìa rừng, thả chúng tôi chỉ trong tích tắc cùng tiếng xẹt qua của hai Gunship không khai hỏa. Nhanh chóng toán biến ngay vào rừng màu đen âm u lạnh lẽo... Một màn thả toán bài bản để lừa địch. Chiếc Huey vội bay lên nhập ngay vào sau đoàn trực thăng như không hề đáp xuống... Vừa di chuyển tôi vừa báo xâm nhập an toàn lên Covey (FAC).
Bóng tối cùng đàn muỗi xây quanh làm khựng lại bước chân... Châu (Nguyễn duy Châu) đi đầu đang dò từng bước bên những cây chồi đan khít. Thiếu úy Liêm (Võ thanh Liêm) toán trưởng theo sau đang nhìn địa bàn xem hướng. Trung sĩ Thành (Trịnh công Thành) toán phó cùng Phỏng (Húa văn Phỏng) M79 lo phần sau. Tôi và Vi (Hàng văn Vi) giữ máy truyền tin, đi giữa... Đêm dần đến bao phủ, lâu lâu những tia chớp của cơn giông gần đây mới làm chúng tôi thấy rõ mặt nhau!  Tiếng sấm ầm ầm chạy dài như báo hiệu cơn thịnh nộ giông tố, nhưng chẳng phải gấp rút vì gió vẫn chưa nổi lên... Một tảng đá đen sì trước mặt mời gọi, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh!  Núi rừng vẫn một màn thinh lặng, huyền bí, đen tuyền một mầu và không có gió... Trung sĩ Thành mò mẫm cùng tia chớp trợ giúp đã gài xong trái mìn Claymore phòng thủ. Sáu người chia thành ba cặp quanh tảng đá im lìm, ngồi dựa lưng chờ giấc ngủ... Tiếng côn trùng than thở nghe vui tai từng chặp đôi khi lên tông thích thú. Không nghe thú gầm vượn hú nhưng chỉ tiếng kêu của chim lợn ăn đêm là rõ nhất. Sương đêm lành lạnh cho tôi biết đã vào khuya. Quanh đây những cái cựa mình trằn trọc xen lẫn có tiếng thở dài!  Tôi nhắm mắt đưa khuôn mặt người yêu lên tầng trời cao vút lấp lánh ánh sao và trí óc chiêm ngưỡng cảnh trời vô giới... Cùng nhớ mùi tóc quen thuộc tỏa lan mênh mông vào giấc ngủ...
Thức giấc vào lúc gà gáy dồn dập nhưng trời vẫn mờ tối. Cơn gió lạnh đem theo những làn sương trắng bay bay. Mọi người cũng đã thức dậy hay có thể còn sớm hơn nhưng cứ yên lặng chờ đợi. Thế rồi công việc tuần tự tiếp diễn dể lo cho một ngày mới... Chóng vánh, thinh lặng và luôn cảnh giác.
Làn sương mù dầy đặc mang theo hơi nước lành lạnh. Trung sĩ Thành vừa gài xong trái mìn M14 (mìn chống người) Thiếu úy Liêm căn lại bản đồ và đánh dấu tọa độ gài mìn để báo cáo giải trỉnh!  Độ này tất cả các toán đều được khuyến cáo về đơn vị chống Biệt-kích của địch. Họ nằm lì tại các nơi có khoảng trống làm bãi đáp trong khu vực hay luôn theo dõi các đoàn trực thăng để phát hiện ra bãi xâm nhập... Bộ chì huy hành quân chiến thuật (TOC) đã phải dùng đến nhiều kế nghi binh nhưng chỉ phần nào lừa được địch!  Các toán Thám-sát thường bị tấn công ngay tại bãi thả hay chỉ hai ba ngày theo dõi địch sẽ tìm ra chúng tôi!  Qua khỏi con suối cạn, toán ngồi nghỉ bên gốc cây, nhìn ra mọi người hai hàng lông mày đổi mầu sương trắng cùng đẫm nước nơi vai. Ánh mặt trời trên tàn cây tròn mờ như muốn bức phá qua làn sương mù mịt nhưng không nổi! Covey lên bao vùng, động cơ máy bay mỗi lúc một rõ...Hàng văn Vi đâu lưng đưa máy cho tôi liên lạc. Phút chốc bức điện báo cáo đã được gửi lên... Không có lệnh gì mới... Toán chuẩn bị di chuyển.  

Rừng cây tương đối tạm che chắn cho chúng tôi, đường dễ di chuyển chỉ nhiều vắt và muỗi... Nắng đã chói chan trên tầng cây và gió đã mang đi bớt lớp sương mù buổi sáng. Lũ chim trên cao vẫn ca vang khúc nhạc rừng trong kẽ lá tìm sâu! Không gian thinh lặng mang lại cảm giác cô đơn tột cùng và sự sợ hãi thi thoảng đè nặng lan dần xuống sống lưng! Chiếc Covey mới vừa bay ngang rồi tất tưởi qua vùng khác. Không có tiếng súng quen thuộc trong mục tiêu mỗi chuyến hành quân mà tôi thường nghe!  Địch nơi đây không truyền tin hay săn thú rừng? Chẳng lẽ họ đã có những máy móc thay thế? Tiếng nổ tròn ấm đằng sau lưng đáp trả lại những suy nghĩ của tôi. Mọi người dừng lại đưa mắt nhìn nhau, Thiếu úy Liêm nhìn tôi như muốn hỏi ý kiến...Chúng tôi biết chắc rằng trái mìn M14 gài lúc sáng đã nổ, nhưng tôi mong rằng con thú nào đó bị nạn!  Tôi bàn tính với Thành nên gài lại trái mìn thứ hai trước khi di chuyển... Một làn hương hoa thơm nhẹ mơn man theo gió, bất giác nhìn lên một vùng trên cao, hoa tim tím khoe mầu cùng ánh nắng thẳng chiếu làm lộ ra đàn ong lui tới dập dình!  Chúng tôi di chuyển đến gặp khu rừng chồi trước mặt có những bụi tre cao ngất, ánh nắng rực rỡ chạy dài xuống thung lũng xanh rì. Thiếu úy Liêm và Châu đang nhìn địa thế và căn lại hướng đi. Địa thế mới, Châu dẫn đường phải vất vả suy tính hướng đi sao cho đúng bởi địa thế có nhiều nơi trống trải cắt ngang dọc. Tiếng heo kêu thét lên như bị thọc tiết làm chúng tôi giật mình dừng lại. Có ai đó đang hú gọi nhau xen lẫn tiếng heo giờ thì kêu chậm rãi sặc sụa!  Toán ngồi đợi, giật mình vì hướng đi của chúng tôi lại đúng với tiếng heo kêu mỗi lúc một xa!  Một hòn đá nhỏ ném thẳng vào tôi, ngoái đầu nhìn lại Trung sĩ Thành và Phỏng chỉ chỉ ra khoảng trống sau lưng, nhìn mãi tôi không thấy gì, vội bò lại chỗ của Thành... Gần bụi tre năm người, mặc đồ bộ đội xanh, trang bị súng AK đang ngồi nghỉ bên gốc tre có bóng mát chạy dài ra khoảng trống... Hình như họ đang tranh luận gì với nhau... Tên ngồi bìa tay chỉ trỏ về mé rừng cây rồi vạch một đường thẳng về phía chúng tôi. Nhưng một tên bỗng đứng dậy lại chỉ về bìa rừng ngang!  Cả toán đều hiểu rằng đám bộ đội kia đang đi săn Biệt-kích. Bất chợt tôi ngó vào Trung sĩ Thành "anh quả là chuyên gia về xóa dấu vết!"  Đám bộ đội đã đứng lên, toán hồi hộp chờ đợi hướng di chuyển của chúng và rất ngạc nhiên vì họ đi vào khu rừng sau lưng chúng tôi... Thầm nghĩ có lẽ địch không ngờ rằng chúng tôi lại đi sau đám người đi săn!  Di chuyển đúng với lệnh hành quân là điều bắt buộc cho các toán thám sát vì đó là nhiệm vụ... Một phát hiện gì đó. Thiếu úy Liêm giơ tay gọi tôi . Một con đường phía trước, nằm chếch hướng đi của toán. Tôi lấy địa bàn căn hướng đi và thất vọng vì nếu đi đúng hướng toán sẽ di chuyển song song với con đường! Lại là một khó khăn nguy hiểm... Tôi đề nghị với Liêm đổi hướng tránh xa con đường rồi mới tiếp tục theo hướng vào mục tiêu.
Nắng đã đứng bóng, chúng tôi tạm nghỉ để ăn trưa. Vẫn không nghe tiếng súng nào của địch. Sự yên lặng lạ kỳ và sự xuất hiện của địch sáng nay đã làm tôi thấp thỏm, cảm giác đang đi vào cái bẫy làm cho miếng cơm như nghẹn nơi cổ! Nhìn quanh những bộ mặt nét căng thẳng lộ rõ, đuôn đuỗn với nhau! Lệnh hạn chế sử dụng liên lạc trong vùng hành quân vì có nhiều dấu hiệu hoặc sự việc đã sảy ra cho các toán để kết luận rằng địch được trang bị máy dò làn sóng trong những đơn vị chống Biệt-kích... Những cuộc tấn công ngay tại bãi xâm nhập thường sảy ra chứng tỏ địch rất quan tâm đến  những bãi trống trong khu vực và tổ chức phục sẵn chờ đợi... Hay họ thiết lập các chốt trên cao để phát hiện trực thăng thả toán rồi theo dõi và tấn công... "Bóng ma biên giới" giờ trở thành đúng nghĩa với cả đen lẫn bóng! khi mà số thiệt hại của chúng tôi càng gia tăng... Có những toán bốc hơi chỉ trong một đêm và không để lại dấu tích... Tỉ lệ cho thấy toán Biệt kích chỉ hoạt động được trong vùng ít khi qua nổi ngày thứ ba!  Đơn vị chống Biệt-kích của địch tỏ ra rất hữu hiệu và xuất sắc trong việc theo dõi, bao vây, diệt gọn... Để chống lại các toán chúng tôi "trốn tránh, đào tẩu, gậy ông đập lưng ông" 

Khu rừng già trước mặt, nắng đã chếch ngọn cây. Covey mới lên rồi lại sang khu vực khác bao vùng. Làn gió lạnh từ trong rừng hắt ra đem theo tôi cảm giác rờn rợn và một mầu đen tối âm u đe dọa!  Tôi quay người ngắt một lá cây rồi đưa vào miệng nhai... Đó là cái thuật trị vắt mà khi còn ở đại đội người Thượng họ đã dậy cho tôi. Đường đi dễ dàng và êm ái bởi lá cây rụng dầy, cây chồi non vừa đủ để che chắn chúng tôi... Vì là đầu rừng nên Trung sĩ Thành  phải đi giật lùi để xóa dấu vết, ít nhất là năm mươi mét mới yên tâm. Nắng đã ngang tầm nhìn theo địa thế di chuyển lúc ẩn lúc hiện... Chỉ còn khúc nhạc rừng trong âm u, lạnh lẽo với vắt quyện dưới chân và muỗi gào thét quang tai! Vài con sóc đuôi dài, xoe mắt nhìn chúng tôi rồi leo phắt lên cây cao. Ngồi nghỉ bên gốc cây to, rễ nổi tỏa ra bốn hướng, Thiếu úy Liêm lệnh cho toán ăn cơm chiều. Rừng cây yên lặng và gió đã đi đâu mất, đến nỗi tôi còn nghe rõ tiếng nhai cơm lép chép của cặp Thành, Phỏng... Mùi lá cây mục nơi này thật khó chịu, nó nồng nồng ngai ngái hắt lên như xót cho hai lỗ mũi bởi không có gió hòa quyện!  Tiếng súng đầu tiên của địch nổ ở phía ngang chúng tôi... Mọi người nhìn nhau dò hỏi! Tôi cảm thấy trong lòng giải tỏa cái thắc mắc bị địch săn lùng... Kế nghi binh đã có hiệu quả?  Nhưng tôi nghĩ và giật mình với ý ngược lại... Tiếng súng được bắn để lừa chúng tôi vào cái bẫy đang giăng... Hay là lời đe dọa!
Toán di chuyển, nắng cũng đã tắt và cái lạnh của rừng làm tôi rùng mình. Sáu người âm thầm lặng lẽ bước đi. Chỉ có trí óc là làm việc căng thẳng, luôn tự nhắc phải tỉnh táo trong cuộc chơi cân não mà quyền lựa chọn không phải là chúng tôi. Đêm đến thật nhanh và sương mù tự lúc nào đang vây quanh. Lần từng bước và nghe ngóng cẩn thận Châu đang để ý tìm chỗ ngủ đêm. Phía sau Trung sĩ Thành có nhiều thì giờ để xóa dấu vết!  Thiếu úy Liêm và Châu đang bàn tính tay chỉ về gốc cây thật lớn ngang bên hông toán trong bóng tối mờ mờ... Quanh gốc cổ thụ, chúng tôi chia nhau chỗ ngủ... Hai trái Claymore đã được gài và Liêm thông báo cho toán hướng thoát hiểm là trái mìn Hứa văn Phỏng gài trước mặt và cái bấm mìn đã được giao cho Thiếu úy Liêm... Trong tình huống toán bị tấn công, trái mìn đầu tiên nổ sẽ là hiệu lệnh mở con đường máu và sau đó trái mìn của Trung sĩ Thành sẽ che chắn cho toán đào thoát.
Một đêm yên lành trong cái poncho ướt đẫm bởi sương mù. Tôi ngồi yên chờ trời sáng trong tiếng gà gáy dồn dập... Những tiếng động nhẹ, chứng tỏ đồng đội có người đã thức giấc. Không gian thinh lặng chỉ còn tiếng gà gáy vang...Làn sương sớm, nặng hơi nước theo gió nhẹ quanh quẩn lạnh buốt tận xương!  Trung sĩ Thành và Phỏng đang nấu nước... Tiếng côn trùng rân vang chạy dài như muốn kết thúc mau chóng cái bổn phận tạo hoạt cảnh đêm rừng?  Công việc thường lệ buổi sáng hành quân đã xong. Toán sẵn sàng di chuyển sau khi Thành và Phỏng gỡ xong hai trái Claymore. Thiếu úy Liêm đưa bản báo cáo bằng mật mã cho tôi và đang cùng Châu xem lại bản đồ để định hướng đi... Xóa xong những dấu vết, êm ái và âm thầm... Toán xuất phát. 
Trong cái ánh sáng mờ mờ đục trắng hơi sương. Châu dừng lại, Thiếu ùy Liêm đưa tay ngoắc tôi... Đi lên thấy ngay con đường sát bên Châu đang ngồi quan sát. Nép vào gốc cây bên đường tôi cẩn thận nghe ngóng từ phía hai đầu đường và xem xét bề mặt với những dấu tích mới mẻ thường xuyên sử dụng... Nhưng đây chỉ là con đường nhỏ dành cho người và có vết xe đạp in trên đất... Toán vượt qua con đường bằng những bước chân trên lá cây, tránh để lại dấu vết... Ánh mặt trời tự lúc nào tròn đục trong sương trắng trên đầu cây cao làm tăng thêm sự huyền ảo, bí hiểm mà tiếng chim tìm mồi trên cành như mời gọi khám phá hoặc vẻ cười nhạo chúng tôi!  Covey đã lên bao vùng, động cơ quen thuộc làm tôi có cảm giác thêm bạn đồng hành và ý chí!  Châu đã dừng lại để tôi liên lạc, Thiếu tá Phát (Vương-vĩnh-Phát) đang gọi và tôi chuyển ngay bức điện. Không có lệnh gì mới từ Covey... Toán di chuyển trong tiếng máy bay xa dần và đang lên con dốc thoải trứơc mặt trong làn gió mát rượi cuồn cuộn lốc lên những lá cây rụng trên đồi... Qua được con dốc chúng tôi đang nhàn nhã xuống đồi mà bên hông ánh nắng chói lọi tỏa dài khắp đồng cỏ một mầu vàng rực rỡ. Thiếu úy Liêm và Châu căn lại hướng đi để đúng mục tiêu... Rừng già và cây chồi cũng phần nào che chắn. Châu đã phải chọn lựa nơi rậm rạp để ẩn mình nên dễ mất phương hướng... Một dẫy đá lớn liền nhau sừng sững cùng những gốc cổ thụ bao quanh và cơn gió trên cao vẹt cành lá tạo nên khoảng sáng trong tối chiếu nham nhở trê bề mặt tảng đá... Châu đưa tay dừng lại. Thiếu úy Liêm nhìn tôi ý muốn cùng lên quan sát... Ra hiệu cho Trung sĩ Thành yểm trợ, tôi lê chỗ Châu đang ngồi với vẻ mặt căng thẳng!


Trước mặt những màu áo xanh bộ đội đang vắt hong phơi trên những cành cây chồi, rải rác rất đông địch quân đứng ngồi bên chiếc võng mắc như giăng cửi cạnh những hầm trú ẩn nhô cao chạy xuống con dốc mà chắn ngang bởi tám chiếc vận tải Motorola đậu hàng dài từ Bắc xuống Nam... Những làn khói tỏa lên từ bếp nấu cơm thấy thật rõ nhưng có lẽ không đủ sức để bốc lên khỏi tàn cây rậm. Địa thế trên cao cho phép chúng tôi nhìn rõ trong khoảng cách chỉ chửng một trăm mét...thêm vào mọi cây chồi địch đã chặt để lấy khoảng trống... "Rút ngay, tẽ sang hướng khác, tìm chỗ để liên lạc Covey!"  Tôi nói và Thiếu úy Liêm đồng ý... Toán cẩn thận, êm ái di chuyển sang mé bên kia đồi.
-Zulu One đây Lima kilo... anh chuẩn bị nhận điện tin, rõ trả lời...
Toán bên những tảng đá lập đôi hình tác chiến. Thiếu úy Liêm và tôi chuẩn bị cho bức điện và căn lại tọa độ địch quân... Tiếng Covey nghe rõ nhưng còn ở xa. Bắt được liên lạc, tôi đề nghị Thiếu tá Phát Covey không nên đến khu vực toán và lập tức chuyển ngay bức điện... Một con Nai dẫn con tới gần rồi ngơ ngác nhìn chúng tôi, mắt tròn xoe quay sang hướng khác!   Covey đang gọi toán  và tôi sẵn sàng nhận lệnh... "Tiếp tục nhiệm vụ. Mọi sự cần thiết sẽ dành ưu tiên cho toán"  Lời yêu cầu oanh kích đã không được chấp thuận!  Cơn gió lốc đang ào ạt dữ dằn đẩy những cành lá vung văng nhanh chóng tiến gần đến từ cánh đồng cỏ lau, tranh trải dài mầu vàng nắng... nó đi qua và để lại cái mùi ẩm mục của lá cây rụng... khó ngửi và bệnh hoạn!
Đi men theo từng bụi rậm, chúng tôi cố thoát xa nơi địch đóng quân và rất cẩn thận... kiêng dẻ từng tiếng động, xóa kỹ dấu vết... vì biết chắc rằng lộ diện trong lúc này toán chỉ còn nước lên gặp... Thượng-đế!  Ngoái lại đàng sau Trung sĩ Thành vẫn tích cực xóa dấu vết và đang khép sửa khép lại những cành cây chồi... Nắng cũng gần trên đầu, không gian lặng lẽ một mình im tiếng. Ngoài đàn chim lao xao từng lúc to nhỏ trên cành, hôm nay không rựng mỡ đuổi đánh nhau miệng kêu thét bay xà xuống thấp. Thiếu úy Liêm quay nhìn tôi tay chỉ những tảng đá bên gốc cây, tay kia vỗ vào bụng ý muốn cho toán ăn trưa.... chia ra ba góc, lựa chỗ ẩn nấp và tác chiến, chúng tôi ngồi nghe động tĩnh rồi ăn cơm... Một đám mây đen làm tối xầm bầu trời nhưng ngoài kia... đồng cỏ vẫn một mầu nắng ánh!
Gió từng cơn đưa cái nóng hiếm hoi của nắng như ban tặng làm cơn buồn ngủ giấc trưa chợt đến với hai mắt nặng trĩu! Tiếng ho rồi tiếng cười từ mé phải rất gần và đang lên... "Chờ tớ với, đi gì như ma đuổi, mấy thằng nỡm" một giọng Bắc từ xa và giọng cười đùa vừa đến... Chúng tôi đang ở gần con đường! "Đi cái gì chậm như thằng bị tiêm la, không mau chúng ông bỏ lại cho mà biết!"  Bước chân nhanh trên đường và rồi mất hút cứ như bị gió lốc đi. Họ đang xuống con dốc và áng chừng năm bẩy người. Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng chóng qua, cơn lo lắng bất chợt ập đến bởi tình trạng tứ bề thọ địch làm tôi băn khoăn không khỏi sợ hãi. Sự yên lặng và không gian âm u vây chặt, níu giữ... tạo một áp lực ghê sợ dai dẳng! Vừa di chuyển, vừa thầm nghĩ đến những tình huống xấu có thể sảy ra bất cứ lúc nào... quả thật không ai có thể an dạ trong tình cảnh thế này! Những đốm sáng mặt trời từng nơi rải rác trước mặt phô bày và cho tôi một sự hưng phấn... cảm giác thoát khỏi đường hầm đen tối bỏ lại sau lưng làm trong dạ nhẹ hẳn đi... Châu và Thiếu úy Liêm dừng lại quan sát địa thế mới... tôi cũng vừa lên, nhắc trông một cái hố bom khổng lồ mà chung quanh những gốc cây ngã vật cùng xa hơn hàng cây nghiêng ngả dạt hẳn về một chiều tạo nên một sự ngổn ngang...tàn phá khốc liệt. Nhưng cây chồi bên dưới đang đua chen làm ra sức sống sau bao ngày bị phủ bởi cành cây, đất đá... Trái bom loại 15.000 cân Anh được thả từ vận tải cơ C130... Toán di chuyển vào khoảnh rừng mà bên hông này là cánh đồng lau, tranh bên kia là khoảng trống hố bom... Châu dừng lại đưa tay ra dấu có con đường trước mặt, tôi vội lên xem... Có tiếng Covey trên vùng...  Con đường cắt ngang hướng di chuyển, sử dụng cho người tôi đưa mắt quan sát tìm dấu vết và giật bắn mình vì ở về mé phải một cây cổ thụ thân cao vút sát với con đường, bậc thang đầu tiên được tạo dựng rồi kế tiếp nương theo thân cây và những dây leo to như cổ đùi lần lượt được buộc kết nối vào nhau tạo bậc thang lên đến tận ngọn cây... phía trên cao những cành cây cũng được chặt tỉa để lấy khoảng trống quan sát cho cái chòi nằm trên chạng cây núp bóng trong tàn lá cao nhất xum xuê tỏa rộng... Tôi nhớ lại toán người gặp lúc trưa nay. Họ có thể trở lại cái chốt gác này sau ăn trưa và nghỉ ngơi!  Không còn đường lựa chọn, toán vội vã và cương quyết băng ngang đường tiếp sâu vào ẩn mình trong rừng tránh xa nơi đe dọa  nguy hiểm này... Chúng tôi như tháo chạy trong không khí luôn thắt chặt cuống tim mà nhiều khi từ bụng dâng lên cái nắc cục nơi cổ nhưng chẳng thoát ra... nó lùng bùng, nghèn nghẹn buộc tôi phải nuốt nước miếng rồi ấn xâu vào dạ dày!


Chiếc OV10 (FAC) đang bay trên đầu, mặc kệ tôi đưa tay bảo Thiếu úy Liêm cứ đi, lát nữa liên lạc cũng chả muộn... Nhưng Covey chỉ bay ngang rồi tiếng động cơ nhỏ dần. Quá mệt toán ngồi nghỉ, nhìn những gương mặt biểu lộ nét căng thẳng mà làn da bóng lưỡng như giãn ra tỏa mùi thuốc trừ muỗi. Cái khăn xanh mầu lá cây trên trán thắt ngăn từ trên hàng mi để giữ gọn tóc và ngụy trang đã làm cho khuôn mặt ai cũng vẻ khó coi, ngắn cũn quái dị!  Một tiếng hú vang vọng nơi vọng gác mà chúng tôi vừa bỏ lại... sau lưng tiếp liền một giọng hú dài ngân nga ở xa hơn, nó rung rung luyến láy như ca sĩ truyền cảm... Quả thật người hú có công lực cao thâm hay trời cho chất giọng đặc biệt!  Địch đang truyền tin cho nhau... bất giác tôi ngó về phía Trung sĩ Thành đưa tay sờ soạng dưới lá ra dấu hỏi và yên tâm khi Thành gật gật đầu tỏ ý việc xóa dấu vết rất cẩn thận. Toán tiếp tục di chuyển sau khi gài lại trái mìn M14 chống theo dõi. Đường đi rất khó vì rừng cây chồi mọc đan khít. Châu thật vất vả để mở đường và mồ hôi đã thấy trên khuôn mặt dưới ánh nắng mặt trời chếch ngang. Covey đã trở lại, tôi bật máy chờ đợi. Quả nhiên có tiếng gọi toán và giọng Thiếu tá Phát xin số nhà.
-Yankee papa, anh bay về hướng 9 giờ sẽ dễ dàng cho tôi... trả lời.
Covey đảo vòng và Trung sĩ Thành lấy ánh trời chiều vào gương... rồi đưa lên máy bay.
- Tango Romeo, nhận rõ... xin tạm biệt.
Một tiếng súng tiếp sau chiếc Covey vừa đi khỏi... Địch đang báo động trong khu vực?  Kế nghi binh chỉ lừa được địch trong những ngày đầu hay chỉ tạo cho họ sự bán tín bán nghi... như vậy có thể nghĩ rằng trái mìn M14 nồ sáng ngày thứ hai hành quân là do thú rừng dẫm phải. Nếu là địch chắc chắn họ đã túa ra lùng sục chứ chẳng để yên cho chúng tôi!  Nhìn quanh những bộ mặt căng thẳng vẻ day dứt, tôi đi lại chỗ Thiếu úy Liêm và ngoắc Trung sĩ Thành lại nói ra những ý nghĩ vừa qua để mọi người cùng bàn bạc... Kết luận chỉ là cảnh giác cao, luôn phải ẩn nấy dấu mình, di chuyển nhẹ nhàng và cần thiết nhất giao cho Trung sĩ Thành và Phỏng... xóa dấu vết thật kỹ.
Trời đã về chiều, mặt trời chỉ còn cách  ngọn núi xa mờ chừng vài thước, cố ánh lên tia nắng đổi mầu, xuyên lên những đụn mây đen và hắt xuống cái mầu ảm đạm hòa cùng núi rừng cố hữu xẫm mầu xanh lá mà nhìn quanh với sáu con người như lẻ loi, lạc lõng không đủ để giảm cái áp lực cô đơn xen lẫn nét sợ hãi bất chợt thường gặp nhất là trong lúc này... cảnh giữa tối và sáng... để rồi vòng tay to lớn đen xì của trời đêm ôm lấy từng người!  Cái tưởng tượng ấy đến phát khiếp mà hai chân trong đôi Jungle boots tự run run như cái lạnh có mồ hôi!  Thiếu úy Liêm cho toán nghỉ ăn cơm chiều... trong mờ mờ cái bóng có hơi sương mà gió mang đến tự lúc nào đang len lén xây quanh... miếng cơm nhai vội trong miệng và tai luôn dựng đứng nghe ngóng xung quanh. Mọi sự có vẻ ổn, chúng tôi lặng lẽ đi tìm chỗ ngủ qua đêm. Sương mù đột nhiên lấp đầy và làn gió mang theo cái lạnh, tôi thấy gai gai trên mặt và chợt rùng mình.
Ngày lại ngày... Tiếng gà gáy đanh đảnh làm tôi thức giấc. Một đêm an bình trong cái poncho ấm áp đã bù lại sức lực và khỏe tâm trí! Cái đồng hồ nhựa màu xanh đậm phát hành quân mặt dạ quang chỉ năm giờ. Hàng văn Vi cạnh tôi ngủ đang mơ miệng lắp bắp "Thu Hà em ơi. Anh là Quang đây! Có gì mà giận..." Tôi phì cười, đưa tay lay gọi... hắn choàng tỉnh miệng cự nự. Bên kia và bên này, tiếng sột soạt của áo mưa... hẳn là mọi người đã thức giấc. vẫn sương mù giăng trắng nhưng không dầy để có thể nhìn được xa. Ánh lửa từ mẩu C4 (loại chất nổ bột dẻo, có thể dùng để nấu nướng) đun ca nước tỏa làn lửa xanh xem vui mắt và mùi cà phê lan tỏa đem đến sự sảng khoái tâm hồn!
Công việc buổi sáng cũng đã xong. Toán chuẩn bị di chuyển. Trung sĩ Thành và Phỏng đang gỡ mìn Claymore và cẩn thận xóa dấu chân đi. Không gian thinh lặng, chỉ thi thoảng tiếng thú kêu xa rời rạc. Châu tay cầm địa bàn xem hướng và bước đi cái bước chân đầu tiên...phía sau Thành và Phỏng đang xóa dấu vết ngủ đêm. Âm thầm trong lặng lẽ cùng sương sớm luẩn quẩn theo gió, sáu con người lẻ loi chậm bước, đơn côi với chính mình, bởi không thể xuất ra bằng lời nói...có chăng chỉ là những tiếng thì thầm nhưng cũng phải hà tiện và đúng lúc. Đàn chim đang lao xao trên cành và nhìn lên...vắt vẻo đôi mông chai lì uốn éo nhịp đi cùng phô diễn cái đuôi ngoắc ngoắc của đàn khỉ quanh một con xếp đàn chễm chệ tựa lưng vào thân cây, tay chỉ xuống chúng tôi miệng khụt khịt. Mặt trời đã ló dạng, từ đụn mây trắng bấu chặt vào đất... tóe lên không gian ánh sáng mầu hồng ửng, nhưng không xuyên suốt được bầu trời xanh thẳm cao vợi... cùng những đám mây trôi lạc lõng chờ tan.

Động cơ của chiếc FAC nghe quen thuộc đang dần đến. Thiếu úy Liêm cho toán dừng lại để tôi liên lạc Covey. Vừa mở máy đã nghe tiếng gọi.
-Tango golf đây Alpha eight gọi.
Tôi trả lời và nhận lệnh từ Covey, đưa cho Thiếu úy Liêm mở khóa... "Di chuyển ra bãi đáp hướng đông chờ lệnh... "Bỏ khu rừng rậm chúng tôi ra khu đồng cỏ lau, tranh bằng những bước chân vội vã, trong lòng thoải mái vì đã hoàn thành công tác. Covey cũng đã sang bao vùng khác. Có tiếng súng nơi vị trí đóng quân của địch và rải rác bốn tiếng bắn đáp lại, một ở ngay sau lưng chúng tôi!  Địch đang báo động hay truyền lệnh gì cho nhau? Toán cũng đã tới bìa rừng và tôi liên lạc báo cho Covey.
Ánh nắng ban sáng dịu mát hắt những tia nắng vàng trên gương mặt và tối xầm lại vì đám mây đen trôi dạt. Covey ở trên đầu và xin mở cửa sổ (ý muốn thấy vị trí toán) Trung sĩ Thành đang chiếu gương lên Covey... ngạc nhiên vì hai chiếc F4 thấy rõ nơi ánh mặt trời.

Tango golf đây Alpha eight. Oanh kích sẽ được thực hiện ngay lập tức... bạn chuẩn bị ẩn nấp, căng panel vàng và điều chỉnh mục tiêu.
Chiếc Covey (FAC) bắn ra trái rocket khói vào ngay vị trí đóng quân của địch mà hôm qua toán cho tọa độ và xin oanh kích.
- Alpha eight, rất chính xác xin tiếp tục.
Một cú múc thẳng lên cao và chiếc OV10 đang làm xiếc, lật hai vòng biểu diễn trên không... cho quân địch xem rồi ung dung, tà tà lật lại... hình như cười ha hả?!  Theo sau chiếc F4 nhập trận bằng ba trái bom, cùng lúc tiếng phòng không gầm gừ từng chặp, chắc nịch mà tiếng động cơ phản lực không át nổi. Mặt đất rung chuyển và lửa khói bốc cao rồi gần chạm vào chiếc F4 thứ hai đang vút lên theo chiều thẳng đứng với tiếng gầm của động cơ phản lực mà theo sau làn đạn đỏ nhọn lao đuổi theo nhưng không kịp... Một tiếng nổ long trời mà cường độ dữ dội hơn lần bom trước, như có một kình lực vừa đi qua chúng tôi! Loại bom 500 cân Anh.
- Alpha eight đây Tango golf... phòng không đã lên tiếng, về hướng tây và hướng nam mục tiêu.
- Tango golf... tôi đã thấy, rất cám ơn.
Loạt đại bác từ Phantom F4 thay nhau lao xuống chất lửa và thép đặc kín nhắm thẳng vị trí hướng tây của khẩu phòng không cùng lúc với vệt đạn lửa đỏ từ đất quanh phi cơ đang gấp rút phóng lên mà theo sau là tiếng đại bác của chiếc F4 thứ hai bắn ra một lưới lửa vun vút thay nhau lao chụp nhắm thẳng vào khẩu phòng không. Hai chiếc F4 giờ đang quần ngự trên cao còn chiếc OV10 vòng vòng quan sát... chiếc F4 tách ngang lao  xuống mục tiêu nhả ra trái bom và bay dựng đứng lên cao... không nghe tiếng phòng không và rồi bom nổ tạo sự chấn động cùng lửa khói bốc cao.
- Tango golf đây Alpha eight, anh chuẩn bị nhận lệnh, rõ trả lời.
Tôi trả lời và nhận bức điện từ Covey. Thiếu úy Liêm đang mở mật mã và đọc nội dung: Thi hành phương án dự trù, phối hợp với đơn vị Hatchet Force hành quân tấn công mục tiêu. Mọi người đều ngẩn ngơ trước cái lệnh mới này... thông thường toán chỉ còn chờ trực thăng rước về! Tiu ngỉu tôi ngồi phịch xuống đất... hết biết!
- Tango golf, hãy ra khoảng trống tạo bãi đáp, căng panel vàng chỉ điểm.
- Alpha eight... nhận rõ.
Hai F4 vẫn thay nhau trút xuống mục tiêu bằng hỏa lực của mình và một ánh lửa bùng lên, lên cao... trong cột khói đen sì như những cái nấm bốc lên che kín khoảng trời. Tiếng địch quân la hét tạo hình dung cảnh hỗn loạn, trước mặt khói vẫn bốc lên liên tục kèm theo những lưỡi lửa đùn đẩy như muốn thoát ra khỏi cột khói đen sì bầu trời. Chiếc F4 vừa bay ra khỏi đụn khói kèm theo tiếng bom nổ xa hơn về hướng nam. Hai chiếc A1 cũng đã xuất hiện. Tôi đã nghe tiếng trực thăng, nhìn về hướng đông, ánh mặt trời soi rọi rõ những đốm đen dần tới.
- Tango golf... anh chuẩn bị cho trực thăng hạ cánh, bãi đáp rất tốt... Toán được đặt dưới sự chỉ huy của Đại đội trưởng Hatchet Force.
Bốn chiếc Cobra đến trước đang bay quanh bãi đáp xem xét, chờ lệnh. Theo sau bốn CH46... Chiếc A1 nhập trận bằng loạt bom chùm(cluster) như đậu vãi trong lúc những chiếc Cobra bắn phá nơi bìa rừng yểm trợ cho chiếc C46 đáp xuống bãi... Trung sĩ Thành cầm panel đứng ra hiệu cho trực thăng... Người Mỹ đầu tiên xuống đất, trang phục hành quân, kế đến cả Trung-đội... vừa xuống đã tạo ngay vòng bảo vệ bãi đáp. Hai người Mỹ dáng bệ vệ dừng ngay nơi toán tôi hỏi ai là thông dịch và bắt tay chào hỏi qua lời giới thiệu từng người của tôi. Điều ngạc nhiên đơn vị Đại đội Hatchet Force này không phải từ trại của tôi... Task Force 1... vì đại đội Thượng trong trại đã được chuyển giao cho Nha-kỹ-thuật, chỉ huy bởi những cán bộ Việt-nam. Lạ hơn nữa, những người lính Biệt-kích mới đến trên cổ thắt cái khăn mầu đỏ... trái hẳn với kỹ thuật ngụy trang hành quân. Riêng các  cố vấn người Mỹ không thắt khăn... Những điều trên làm tôi nhớ đến  khi còn ở Tiểu-đoàn Phi-hổ Nùng (Haymaker Force) CCN- Đànẵng... người Mỹ đã chấp nhận lập ngay trong trại miếu thờ của người Nùng gọi là Sính-gề... được cúng vái hàng tháng... thờ vị thần hoàng của họ, mà mỗi lần hành quân họ đều mang theo để phù hộ!  Người Biệt-kích Nùng nào khi hành quân mang cái khăn vàng trên người và nơi đầu súng buộc một mẩu khăn đỏ (chỉ một người)... Đó là người mang Thần-hoàng hành quân. Chắc hẳn rằng người Mỹ rất khó chịu trước cảnh đang đêm người giữ Thần-hoàng nhẩy múa, kêu la hay hét lên... trong khi bốn cái poncho được căng ra che phủ đi ánh sáng của những cây nến và bó nhang đốt quanh người... gọi là thần linh!  Nhưng không sao át nổi mùi hương nhang đi xa trong đêm...Cái tinh thần tôn trọng tự do của người Mỹ quả thật được thể hiện đúng mức... vô giới hạn hay trong trường hợp này họ bị ràng buộc bởi một lý do nào đó?!


Chiếc CH46 thứ hai cũng vừa xuống, Tiểu đội đi đầu chỉ huy bởi một người Mỹ ra lệnh di chuyển mở đường thẳng hướng mục tiêu... đang khói lửa cháy ngút trời!  Bộ chỉ huy đứng gần chúng tôi gồm năm người theo Trung đội của chiếc trực thăng thứ ba đổ xuống đã cùng toán di chuyển. Ngoái lại chiếc thứ tư vừa xuống bãi trong tiếng rocket và đại liên của Cobra xây quanh... cuộc xâm nhập cấp Hatchet Force thật bài bản, nhanh, gọn và Đại đội tuần tự theo đội hình... Nhìn lên chiếc A1 vẩn tung vào trận hỏa lực của mình, không còn nghe tiếng phòng không, nhưng từng chặp tiếng nổ của súng đủ loại mổi khi máy bay xuống oanh kích... Nắng buổi sáng đã chếch ngang mặt, đôi lúc bị những đám mây hay đụn khói nhanh chóng che khuất. Chiến trận vẫn tiếp tục bằng những lần tấn công của hai chiếc Skyraider trắng bạc, không phù hiệu từ NKP của SOG quen thuộc. Đại đội tiếp tục tiến xâu vào trận. Vị Đại-úy chỉ huy (tôi nghe một người Mỹ gọi như thế) xem lại bản đồ và ra lệnh gì đó. Tiếng phản lực đang bay, tôi bất giác nhìn lên. Hai chiếc F100 sơn mầu Thủy quân lục chiến Mỹ bay ngoài xa và bên này hai A1 đang sát với ánh mặt trời chói lọi...cùng với chiếc O2 (FAC) cũng sơn mầu rằn ri... có lẽ sẽ thay chiếc OV10... Xa xa đoàn trực thăng nhỏ dần về hướng đông còn chúng tôi cứ thẳng hướng tây nam... trực chỉ trận địa.
Tầng cây cao che hẳn ánh mặt trời và một không gian đường hầm sặc mùi bom đạn theo gió lùa quanh quanh không lối thoát như vây chặt chúng tôi!  Tiếng bom lại nổ dậy đất nơi phía trước... hai chiếc F100 (Super Sabres) tham gia trận chiến. Đoàn quân lặng lẽ di chuyển. Đại-úy Đại đội trưởng luôn ra lệnh và rất bận rộn với cái máy truyền tin... Khu rừng thưa bên hông có những ánh nắng vàng rực rỡ, nhìn lên mặt trời đứng trên đầu cây chói lòa mà bất ngờ làn khói đen là đà bay ngang. Tiếng phản lực gầm rú và bom đạn vẫn được trút xuống mục tiêu, gần sát với chúng tôi... Tiếng súng ầm vang nơi phía trước... tôi nghe tiếng chỉ huy hạ lệnh tấn công và Trung đội hai được lệnh tiến chiếm mục tiêu, trong trợ lực của Trung đội đi đầu... Một hỏa pháo mầu đỏ ra hiệu cho máy bay đã được bắn lên... theo sau, chiếc F100 bay thấp xạ kích loạt đại bác hòa cùng tiếng súng vang dậy bên dưới . Đoàn quân vẫn di chuyển... vị Đại úy đã đổi ba lô và trực tiếp đeo máy chỉ huy. Quang cảnh tàn phá bởi bom đạn từ phía trước bất ngờ đập vào mắt tôi... Cây cối gẫy đổ và những vùng bom tàn phá giăng giăng... bên hố bom lớn đào khoét xâu vào lòng đất, tôi có cảm tưởng như làn khói nhẹ vừa bốc lên từ đáy. Hai Trung đội đi đầu vẫn tiến trong tiếng súng và thi thoảng hỏa pháo được bắn lên ra hiệu cho máy bay trợ chiến... Một vạt cây rừng cháy xém buông rũ lá mà bên dưới những hầm chiến đấu giăng mắc rải rác nhiều tử thi... Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh tàn phá của bom napalm...

  
Sau loạt xạ kích của chiếc F100 về phía trước... Những tiếng thét tấn công kèm theo súng nổ vang dậy... trận chiến đã đến hồi say máu!?  Chúng tôi vẫn tiến, dọc đường đã có những Biệt-kích bị thương đang được săn sóc và xác chết... trên cổ còn đeo khăn đỏ. Vị Đaị úy chỉ huy tay cầm ống nghe truyền tin, tay kia giơ hiệu number one cho mọi người thấy, trong nét mặt cười rạng rỡ. Ông quay sang nói với người Mỹ đi bên cạnh "Robert đã chiếm được tám chiếc Motorola"  Cuộc đột kích táo bạo theo yếu tố bất ngờ đã làm địch quân tán loạn khi mà đang chịu nhiều tổn thất và chống đỡ với hàng loạt oanh kích rất chính xác của máy bay. Hai F100 vẫn yểm trợ ... Sự phối hợp tác chiến giữa bộ binh và không quân diễn ra thật tuyệt vời bởi những sĩ quan xuất sắc mà chắc rằng đã được tuyển chọn và đào luyện kỹ càng. Nhìn theo cánh rừng thoải phía trước... cảnh tan hoang cây đổ dưới ánh nắng chói chang trong khu rừng râm mát mà ngày hôm qua chúng tôi phát giác vị trí đóng quân của địch và xin oanh kích. Dần theo bước chân... nơi những hầm trú ẩn, xác chết nằm ngổn ngang đây đó. Vài cái võng đang đu đưa trong cơn gió lùa, có cái tả tơi một nửa rơi trên đất... Quanh những hố bom còn xông lên mùi khét lẹt! 


Tám chiếc Molotova đậu trên con đường rộng, chạy một hàng dài cách quãng nhau mà những cái bạt phủ đã được vất sang bên, lộ ra toàn thùng gỗ, kẽm... xe chở vũ khí, đạn dược. Tiếng súng nổ ác liệt quanh phía trên. Một người Mỷ chỉ huy đang điều động hai khẩu cối 60 ly và bắt đầu với trái đạn đầu tiên theo tiếng hét ra lệnh của Đại úy Đại-đội-trưởng. Súng nổ vang trời đủ loại. Tôi vừa nhìn vội thấy chiếc A1 cất lên tiếp sau loạt bom chùm nổ giăng mắc... Skyraider đã lên thay hai chiếc F100 và qua gốc cây tôi đang nấp, chiếc OV10 màu ánh bạc vừa bay ngang, cạnh tôi vị Đại úy ra lệnh vang vang cho Trung đội lâm chiến phía trước trong khi trái cối 60 ly tuần tự được phóng đi tỏa làn khói trắng khét lẹt... Hai người Mỹ đang chụp ảnh đoàn xe bằng đủ mọi góc cạnh, có bốn người lính tay cầm cây sắt lấy trong xe đang mở thùng gỗ để chụp ảnh... nhác trông toàn là súng, đạn. Tôi nói với Thiếu úy Liêm cho toán ăn cơm trưa vì chắc chắn rằng Đại đội Hatchet Force này họ đã chuẩn bị cho cái bao tử từ trước khi nhập trận... Người ta đang gài mìn vào những chiếc xe... rồi bắt đầu di chuyển... Loạt bom napalm bùng lên nơi phía trước với lửa và khói lan rộng... Đoàn quân di chuyển tương đối chậm vì còn cáng theo nhửng Biệt kích bị loại khỏi vòng chiến!   Có một điều rất lạ mà tôi mãi thắc mắc là địch quân sao không phản công mạnh mà chỉ cầm chừng rồi rút như để bảo toàn lực lượng. Khu trục cơ A1 vẫn thi nhau bắn phá... Hai khẩu phòng không đã câm miệng từ lâu hay được chuyển sang nơi khác bảo toàn! ? Trung đội Biệt kích theo lệnh vẫn hung hoăng lục soát cố tìm ra khẩu phòng không về hướng nam... trên đường di chuyển ra bãi đáp, được dọn dẹp thật kỹ bởi hai Skyraider. Đi theo bộ chỉ huy Đại đội, toán tôi thật nhàn nhã dự phần... Người Mỹ có bổn phận gài mìn vào những chiếc Motorola đang cùng ông Đại úy bàn tán và nhìn đồng hồ... thật chuẩn xác... tiếng nổ vang dậy hất tung nhiều thứ lên cao mà tôi chứng kiến cảnh khói lửa bùng phát dữ dội...Một địa ngục nơi trần gian và trong lòng nao nao khó tả là vui hay phật ý... cảm giác tủi hờn len lén thoáng qua!  Bất ngờ nóng mặt trước trò chơi mang tính bạo tàn trên thân phận con người. Từ những nơi yên bình an hưởng cuộc sống, sao lại phải đem nhau vào núi rừng khắc nghiệt xa xăm đầy hiểm nguy, gian khổ để một mất một còn nghiêng ngả với thời gian... Tay rũ rượi và chân bước run run khi nghĩ đến nền văn minh và tiến bộ thế kỷ!
Nắng đã chếch về tây, súng vẫn nổ và phi cơ lên xuống trợ lực theo sự điều không của Đại đội Hatchet Force... Tám chiếc Motorola chở vũ khí đạn dược của địch giờ đây tan tành!  Chỉ còn tiếng nổ lẻ tẻ sau lưng.. Đại đội đã ra tới bãi đáp và nắng chiều in dấu từng người chen lấn ngang dọc... cũng là lúc đoàn trực thăng ầm ầm xuất hiện... đến trước hết vẫn là bốn hổ mang bành (Cobra)
- Tango golf đây Alpha eight.
Tôi vội chụp lấy ống nói từ tay Hàng văn Vi...
- Alpha eight tôi Tango golf... sẵn sàng.
- Ok Tango golf, trực thăng đầu tiên sẽ bốc hết toán... bạn chuẩn bị.
Bốn CH46 (Sea Knight) và bốn UH trên bầu trời... 


Hỏa lực của Skyraider và bốn Cobra theo hướng dẫn của Covey (FAC) đang tung những đợt xạ kích chận phía sau bảo vệ cho Đại đội nơi bãi đáp. Có tiếng phản lực cơ, nhìn lên hai F4 bay song song từ hướng đông đang lao thẳng vào trận... chắc chắn là thế chỗ cho hai Skyraider... Những chiếc Cobra bay thấp đang xạ kích vào những điểm nghi ngờ quanh bãi. Đại úy Đại đội trưởng  lúc này mới rảnh, đến bắt tay từng người chúng tôi với vẻ vui chiến thắng... bẩy cái poncho xác chết và tám Biệt kích bị thương ngồi cạnh toán tôi, trong số có một người Mỹ... nơi cổ với băng quấn coi dị hợm!  Chiếc F4 vừa đến đúng là thế chỗ cho hai Skyraider... đang bay dọc hướng trận đột kích dưới ánh nắng chiều tà rọi thẳng như phô lên lời đe dọa tới địch quân! Chiếc trực thăng UH1B đầu tiên đang xuống bãi... Vị Đại úy vỗ vai Thiếu úy Liêm tay giơ hiệu number one tiễn chúng tôi... Trực thăng chở toán tôi dấn lên cao, rồi vòng vòng chờ lệnh... Nhìn phía dưới, tuần tự những chiếc CH46 đứng thật lâu dưới bãi trong khi bốn Cobra bảo vệ ngoài xa... Hai chiếc F4 đến chỉ để làm kiểng và trái khói mầu để kết thúc không vận được người Biệt kích cuối cùng lên trực thăng thả xuống... trong ánh vàng rực lên từ mặt trời như sắp lao vào ngọn núi mờ xa hướng tây.
Hai Cobra và hai UH tách đoàn đưa toán tôi về thẳng Căn cứ xuất phát Quảng Trị... nhìn xa đoàn trực thăng chở Đại đội Hatchet Force mất dần theo hướng bay ngược lại... Tôi chả biết Đại đội Xung kích đi về đâu?! Điều chắc chắn là họ mang khăn đỏ nơi cổ và có dáng dấp dân tộc thiểu số. 

No comments:

Post a Comment