Friday, March 28, 2014

Phong Lan


Vách đá nhô cao rừng bỗng thấp

        Vạt bên rừng nắng đủ chen xanh
        Mắt trông như ngỡ hồn trong mộng
        Phong lan bừng mở sắc mầu Tiên
Giật mình tiếng súng bực mình
Chạm vào vách đá núi cao xa dần
Bụi cây lẩn trốn tức thì!
Biệt kích, sáu người ngồi đợi địch quân
        Tiếng chặt cây bộp bịch gần sát
         Xuất hiện hai tên còn non choẹt
         Loa tay, xoay lại phía sau gọi
         "Thủ trưởng ơi...Trinh nữ đây rồi"
Vang âm tiếng hú phía sau
Bên rừng ánh nắng một màu vàng tươi
Phong lan gió nhẹ trên cao
Địch quân đứng ngắm, phe ta cũng nhìn
          Cạnh bên hốc đá mờ sương sớm
          Hoa trắng tinh khôi vây vẫy chào
          Toát ánh cao sang...nguyên trinh tỏa
          Xoa tay Thủ trưởng lầm bầm khen
"Lan ơi...Em có linh thiêng
Hằng năm anh sẽ kiếm tìm tặng em"
Hai người thoắt vội leo lên
Trên tay đi xuống, trắng ngần Phong lan
          Họ đi, nắng vẫn chưa chạm đá
          Hốc núi kia mờ hẳn...sương bay
          Màu Phong lan đỏ, tim, vàng anh
          "Trinh nữ" xa rồi nuối tiếc thay!
Phút giây tím tái qua mau
Thám sát khu vực cả ngày đi nhanh
Sáng nay đúng lệnh hành quân
Phối hợp chỉ điểm mục tiêu trong vùng
          Covey đến cùng hai A1
          Xin "mắt thần" Toán vội vàng cho
          Mục tiêu "điện tử..." trong kế hoạch
          Ngập đầy lửa khói cùng đạn bay
Lệnh cho Toán xuất phát ngay
Đi qua khu vực mới vừa oanh kích
Đã nguy hiểm, càng hiểm nguy!
Toán đành bấm bụng theo như lệnh truyền
           Lao xao mé phải hàng cây héo
           Giăng giăng hầm trú...cạnh sáu xe
           Tránh vội quân thù đi như mộng
           Bóng chiều dần xuống bước chân theo
Đêm yên bình, nắng vừa lên
Gặp phải con đường địch tản thương binh
Xa dần tận ánh nắng trưa
Rừng cây rậm phủ bóng chiều siên khoai
          Lại con đường...ngồi nhìn hai phía
          Mắt sững sờ chạm bụi Phong lan
          Trinh nguyên màn trắng lay trong gió
          Bên gốc cây già thẳng vút cao
Phong lan bụi mở nụ cười
Đá chồng cao chất thành mồ quạnh hiu
Gốc cây chữ khắc tên người
Mắt nhìn chân bước mà lòng lâng lâng
          "Tô thị Lan...Quê quán Bắc ninh"
           Không gian tê tái, bóng chiều vàng
           Lá cây rơi...chợt ngoái nhìn theo
           Trong gió...đạn bom khét lẹt mùi
Địch xuất hiện thẳng vào Toán
Súng nổ tràn lan, ánh chiều vừa tắt
Gọi Covey báo trên vùng
Cũng đành chịu bởi bóng tối trời đêm
            Đang đêm chợt nhớ về huyền thoại
            Kingbee cứu Toán...bay cô độc
            Thần phong một chiếc giữa rừng đêm
            Biệt kích trong Làng mãi ghi ơn
Vừa mờ sáng Toán lên đường
 Ngược hướng Nam tìm bãi đáp thoát mau
Chắc hôm nay địch lùng sục
Hôm qua trời tối địch đành tha cho!
           Tiếng Covey nghe trong nắng sớm
            Cùng A1, hai chiếc theo sau
            Ánh vàng nắng trải dài đồng cỏ
            Đưa "mắt thần" lên tận Covey
Toán nhận lệnh thẳng hướng Nam
Đồng cỏ trống...lộ nguyên hình không dấu
Bỗng đại bác từ A1
Nổ tràng lớn trên rừng đầy tiếng súng
           Sau lưng Toán đầu tiên "cối" nổ
           Chạy chữ chi, tả hữu đất văng
           Lửa Napalm chạy dài...cứu Toán
           Một Jolly Green hiện trên trời
Lệnh triệt xuất vang trong máy
Chân cứ chạy thoát càng xa càng tốt
Trực thăng đáp...chắn bước chân
Bằng cái lắc trành tròng...mang Toán theo


Tuổi trẻ trong chiến tranh dư giả những cuộc sống thừa và đánh mất định hướng...Người ta thường chú ý và học hỏi mưu mẹo để đối phó với những tình huống bất ngờ luôn có hoặc gài bẫy rập mưu. Nhưng cũng có lắm trường hợp thăng hoa, trời ban vận hội và dửng dưng trước những giá trị luân lý lưu truyền...Yêu cuồng, sống vội đang thịnh hành trên toàn xã hội. Người ta tiếp thu như một mặc nhiên của thời đại. Lắm người lột xác chỉ sau một đêm. Các nhà đạo đức hốt hoảng lên tiếng, nhưng hầu như bị cười vào mũi "ông bà già, lẩm cẩm" Ma túy thì tràn ngập. Kẻ buôn nó lớn hoặc bé phất lên thấy rõ...Song hành là kỹ nghệ mại dâm, xã hội chẳng ai cấm đoán, chính quyền quay mặt trước cái mưu sinh lợm giọng mà lắm người đang sống nhan nhản kia như được khuyến khích... Chiến tranh đang hồi quyết liệt... Xã hội quen dần với pháo kích , còi báo động... Lo gì ở Đà nẵng này đã có bệnh viện tàu Đức và chẳng tái mặt trước tiếng súng... Cửa ngõ của thế hệ trai trẻ... Vào bưng theo cộng sản hay đi lính đều là cái bẫy chết... Tử thần luôn huênh hoang là đà, hí hửng bay khắp nơi... Tôn giáo không đủ sức thức tỉnh và làm bình tâm lại nhiều cuộc đời... Đứa bé gái 15, 16 tuổi đi lãnh tiền tử của chồng, vừa khóc vừa đếm tiền nói " ông ơi, đổi cho tôi đồng này rách".
Bãi biển Thanh-khê chiều nay, bắt đầu nhộn nhịp, mọi người túa ra từ hàng phi lao râm mát. Có những người kệch cỡm dắt cả chó đi biển!. Ngồi bên nhau tựa mình vào gốc cây,bên cạnh,nàng với mái tóc thề bay trong gió hắt vội vào mặt và mùi hương tóc làm dạ ngất ngây. Tôi quên hết mọi ưu tư phiền muội và thầm cảm ơn nàng. Nếu không những thì giờ này tôi đã lao vào trác táng... Có được sự lắng đọng và bình tâm, anh thực sự ơn em! Miếng mè xửng tôi đang nhai, ngọt ngào, thanh dịu, thơm mùi vừng len lén như giọng em đang bên. Tôi nhắm mắt thưởng thức cái dễ thương chất giọng đang len lỏi rót vào tai...Ôi! cô gái Huế, mê mẫn lòng tôi.
Thiếu úy Điệp xuất hiện cùng Trung sĩ Thành báo cho tôi...Đêm nay toán dự thuyết trình và vào khu cấm (Isolation).
Toán chúng tôi đến cái sân sau của ngôi nhà SOG...Phi trường Nakhon Phanom (NKP)...Ngồi đợi trên chiếc C130 (Blackbird) chờ thả kiện hàng...Toán kín đáo lên xe bít bùng, đậu sát cửa máy bay về căn cứ. Đã quá quen với nơi ở, chúng tôi vào thẳng phòng cất đồ đoàn. Mùi thôm từ bếp đang nấu cơm như có vị ngọt nơi miệng và chất hương lúa quyến rũ thèm ăn...Ngã mình trên cái gường nệm để thoát đi những mỏi mệt chuyến bay, thể xác tôi đi dần vào cơn ngủ...Trong giấc ngủ vội vàng tôi mơ thấy mình mặc đồng phục Hướng-đạo lúc còn bé, tay cầm gậy đang chạy và sục sạo đi tìm mật thư trong trò chơi lớn của trại hè...Có ai đó đánh thức tôi dậy, uể oải cựa mình trong thế nằm xấp, trí óc dần suy nghĩ về giấc mơ.
Người Hy-lạp bảo rằng: Cuộc đời là một trò chơi lớn... Tô-đông-pha nói: Tạo vật sao giống như đứa trẻ chơi đùa... Sau bao năm thuyết pháp, cứu độ chúng sinh. Để rồi cuối đời,ngồi tại đạo tràng: Bốn mươi chín năm qua, ta chưa nói lời nào(!) Như đức Phật cũng là một cách chơi...Viết Đoạn-trường-tân-thanh làm kinh động tam giáo phương đông, tan nát lòng người nhưng lại khiêm tốn bảo "Mua vui cũng được một vài trống canh" Nguyễn Du cũng là một cách chơi...Chán chường thi ca nhưng vẫn mải miết làm thơ như Bùi Giáng cũng là một cách chơi...(sưu tầm) Như chúng tôi đây trong trò chơi chiến tranh đang chơi kiểu gì?! Chỉ biết những trận chơi quỉ khốc thần sầu theo bản chất...Xem cõi đời là trò chơi lớn để đem hết ra chơi theo kiểu "Nhất chín nhì bù" trong sự thích thú khám phá và cường độ khoái trá...Đó là những người Lôi-hổ chúng tôi! Ha, ha, ha . Vui thật vui...Tất cả vốn liếng đem ra đánh sạch một ván theo kiểu "Được ăn cả, ngã về không" Và may mắn, nhiều
lần trót lọt trong cái liều lĩnh nhập cuộc bằng tất cả sự đam ê...Một
người Mỹ đem phần ăn đến cho chúng tôi. Cơm phương đông  nhưng món ăn phương tây, chợt phát thèm món cá rô kho tộ. Gạo Thái-lan quả nhất thế giới...Thiếu tá Thụ vừa ăn vừa coi " Lệnh xé xác" nét mặt thể hiện trên từng trang sách. Tôi ăn vội, một giấc ngủ trưa lúc này thật hợp lý.




2

Chiếc Jolly Green CH53 đưa toán tôi đến sát bìa rừng. Nhanh chóng sáu người biến vào trong. Dừng lại bên gốc cây nghe động tĩnh và liên lạc với Covey báo xâm nhập an toàn...Sự yên tĩnh cố hữu trở lại, tiếng chim muông cũng bắt đầu sau cái ngạc nhiên con quái vật CH53 xuất hiện. Cường nhóc (BKQ Nguyễn mạnh Cường) đi đầu đang cố len lỏi qua những cây rậm chen khít nhau. Trung sĩ Thành (Trịnh công Thành) Toán phó, lo phần sau...Vi (BKQ Hàng văn Vi) radio man...Tiếng súng truyền tin đầu tiên của địch nổ ở phía trước, có vẻ xa. Cường nhóc đưa tay chỉ, nhìn lên căn nhà chòi trên lưng chừng cây như một sự đe dọa...Cẩn
thận tôi và Điệp lên xem và yên tâm vì vách tre cây đã mục, có cây còn tòng teng chưa rớt. Bóng chiều soi rọi những tia nắng vàng chói lọi. Sáu gương mặt trước, sau vàng bóng lên bởi thuốc trừ muỗi, vắt cộng thêm cái khăn thắt trên đầu làm tăng vẻ quái dị...Đàn bà mà thấy chắc chắn rùng mình chạy ngay! Điệp đang lôi ra con vắt từ cổ vất xuống đất chửi thề...Tôi cười, cái tội không cài kín cúc áo và thắt sát cái khăn ở cổ. Hàng văn Vi đi sau tôi nãy giờ hắt hơi đến mấy cái vào vạt tay áo. Lần đầu tiên đi rừng hắn đang bị dị ứng. Cây M79 của Hào (BKQ Lê thanh Hào) cái báng súng vàng vàng chỉ thua hai cái răng vàng mà hắn đang cười khoe ra với tôi. Mặt trời đã lặn từ lúc nào, sửa soạn cho bóng đêm ngự trị. Làn gió lạnh đêm rừng đang len lén mơn man trên mặt. Bữa cơm chiều, trước khi lên trực thăng, trong bụng giờ chắc chỉ còn một nửa...Bóng tối cản trở,sự di chuyển chậm hẳn. Cường nhóc đang lựa lối đi. Điệp quay lại hỏi tôi hay đi kiếm chỗ ngủ rồi lệnh cho Trung sĩ Thành gài mìn M14. Độ này địch quân thành lập những đội chống biệt kích khắp nơi nên toán được phép gài mìn nhưng phải báo cáo nhằm giảm bớt sự đeo bám của địch. Một gốc cây lớn mờ mờ trước mặt. Chúng tôi dừng lại, ngồi nghe ngóng hồi lâu. Cảnh tượng như chốn âm ty, côn trùng rả rích, đằng xa vượn hú, thú gầm âm vang theo bóng đêm. Trung sĩ Thành và Hào đã gài xong hai trái mìn claymore phòng thủ. Toán chia nhau quanh gốc cây chọn chỗ ngủ cùng với tiếng gầm, hú của muông thú. Gió ào ào chuyển động cây rừng càng lúc càng rõ rồi ào ạt đến chỗ chúng tôi. Một tiếng sét lóe lên, thấy rõ mặt nhau rồi xấm động vang vang. Bầu trời sáng rực tia chớp ngoằng ngoèo liên tục, thấy rõ mây đen trĩu nặng... Tiếng giũ áo mưa sột soạt quanh đây. Một tia chớp lóe sáng và tiếng sấm ầm, theo sau cành cây gẫy bổ nhào trên chúng tôi. Mưa bắt đầu, bằng những hạt nước nặng ào ạt trên lá rồi đến áo mưa kêu lộp bộp...Qua những ánh chớp xa gần tôi thử tìm đồng đội. Mọi người yên ắng dưới tàn cây gẫy ngọn đổ thẳng vào gốc cây toán ngủ đêm. Mưa như trút nước, tôi đang loay hoay, tay sờ soạng xem gốc cây chỗ nào rễ cao để ngồi...Ổn định tôi kéo mũ áo mưa ra trước và thu người trong áo. Gió nổi lên, hắt những hạt mưa dội vào tới tấp như muốn xé tan cái áo đi mưa. Tiếng sấm ầm ì lan dài nghe không ngớt...Cành cây gẫy vô tình che chắn phần nào cái gió loạn , mưa cuồng. Trong cái áo mưa kín đáo, tôi còn nghe rõ tiếng nước chảy dưới chân, đưa tay xem thử, mực nước khoảng chừng hai đốt ngón tay. Cảm giác tê ở hai chân, tôi đưa tay tìm chỗ ngồi. Một cái khe hốc rễ cây vừa vặn ôm lấy hai mông, ôi! tuyệt vời, tôi mừng rỡ và thoải mái soãi chân. Gió lúc này thi thoảng nhưng mưa vẫn còn lai rai. Tiếng sấm cũng rủ nhau đi xa...Lạ lùng, nhìn qua mép áo mưa, loạt ánh sáng soi rọi lá cây lấp lánh. Đã có tiếng động quanh đây, mưa đã dứt, tôi mở choàng cái áo vội hít thở không khí trong lành...Vô cùng kinh ngạc, trăng đang treo trên ngọn cây tỏa ánh sáng dịu mát vằng vặc. Lòng tôi bỗng thổn thức, cảm giác như lạc đào nguyên. Phút chốc tiên cảnh qua mau, thực tế trước mặt, năm đồng đội của tôi đang phá cây cành bò ra...Mọi sự rồi cũng ổn, trong cái áo mưa chống lạnh, dựa lưng vào gốc bạnh cây, tôi nghe tiếng nhạc rừng đêm từ từ trỗi dậy dưới ánh trăng đã đứng. Liên tưởng đến cảnh liêu trai chí dị, một cái lạnh theo sương sống lên cao... Tôi gạt bỏ ngay ý nghĩ đó và nghĩ về hình ảnh người mẹ hiền như mọi người mẹ Việt-nam đồng xuất hiện đưa tay vỗ về tôi.




3
Đêm ngủ ngồi tê chai hai mông, mặt đất giờ còn đẫm nước. Tiếng gà rừng bé người nhưng the thé cất vang. Bầu trời trong nhưng sương bay là đà. Gió hiu lạnh mang theo mùi rừng nồng nã, ngai ngái từ lá cây ẩm mục...Bẹo từng tí C4 (chất nổ dẻo, trắng có thể đốt thành lửa) để nấu ca nước, tôi mơ ước sự thanh thản và nhàn nhã để tận hưởng cảnh vật hiếm có trong phút giây. Đưa mắt nhìn cái gốc cành cây gẫy tua ra nhọn như mũi tên, to cứ như cái đùi người, chỉ cách chúng tôi chừng năm mét và nghĩ rằng đêm qua nếu nó cắm phập vào chỗ chúng tôi thì...Hết biết. Ánh bình minh lóe lên rực rỡ, bầu trời không một gợn mây, chim hót tưng bừng cùng muông thú thi nhau cất tiếng... Trận mưa đêm qua như tắm sạch sẽ những cáu bẩn nơi khu rừng, nhìn ra mầu xanh thẫm cây rừng chẳng vương chút bụi như thời gian lùi lại để rồi xóa vết. Tiến súng gần đây làm tôi choàng tỉnh. Trung sĩ Thành và Hào vừa tháo xong hai trái claymore, toán chuẩn bị di chuyển. Qua khỏi ngách rừng, nhìn về phía thung lũng, chúng tôi như những tiên ông trên tầng mây bấu chặt lấy thung lũng bên dưới, cảm tưởng như bước
 xuống hạ giới trần ai ... Cường nhóc đang căn lại hướng đi trong địa thế lạ kỳ mà một bên trước mặt vách núi dựng đứng. Cơn gió lạnh buốt lạ lẫm khiến tôi rùng mình gồng người chống lại. Hàng văn Vi đi sau tôi lại dị ứng vì gió lạ đang hắt xì hơi... Đường đi vất vả vì nền đá thấp cao lởm chởm. Ánh mặt trời rực rỡ bên trên tàn cây chạy dài theo khe
đá đang làm tan loãng bụi sương còn vương vấn trong những hốc đá lưng chừng...Sự ngạc nhiên tột cùng khi chợt nhìn lên, người tôi như sững lại không tin ở mắt mình...Ngàn hoa đua chen trên những hốc đá mà sương một bên, nắng một bên, lung linh ẩn hiện theo gió lạnh hiu hiu. Chân bước mà không ai bảo ai, mắt nhìn mà mỗi người một tâm trạng. Tôi mê ly và ngẩn ngơ trước sắc mầu yểu điệu lay động dưới ngàn ánh nắng li ti xuyên qua làn mây mỏng chập chờn theo gió... Phong lan... Trên vách đá tự nhiên khoe sắc một chùm trắng tinh khôi, thanh cao nhẹ nhàng e ấp nét trinh nguyên, tự phụ quanh những chùm đỏ, hồng, vàng anh, tím thẫm... Tôi ngất ngây đến vấp té đôi lần làm cho Điệp phải cảnh cáo. Một tiếng súng nổ ngay trước mặt. Cả toán giạt về bên, kiếm bụi rậm. Trung sĩ Thành và Hào đang cố bò vào nấp nơi tảng đá cây chồi phủ một nửa...Tiếng cười nói đang tới gần, nghe rõ cả tiếng dao phạt cây... Động cơ Covey quen thuộc trên vùng, tôi đưa mắt nhìn Vi đừng bật máy... Hai tên địch xuất hiện, đồ bộ đội còn mới, khoác trên vai cây AK...Mắt cứ nhìn vào đám phong lan trên cao "À trinh nữ đây rồi, thủ trưởng ơi, em đã thấy rồi " Hắn ngân dài chữ rồi, vẻ khoái trá đưa mặt ra đằng sau...Đã có tiếng hú đáp lại và bước chân dần đến. Năm bộ đội, trong số một người trung niên đeo bên hông cây K54. Vừa tới họ soa tay mắt nhìn miệng suýt soa."Ôi!em quả linh thiêng... Lan ơi, anh sẽ mang về tặng em " Tất cả họ đang nhắm vào bụi phong lan trắng riêng biệt toát ra vẻ kênh kiệu điểm nụ hoa cao sang khoe sắc trinh nguyên...Mọi người đều quay lưng về phía chúng tôi, cách nhau chỉ khoảng mười mét... Toán chờ đợi diễn tiến, cạnh tôi lúc này tôi chỉ sợ Vi dị ứng! Những tên bộ đội ngồi nghỉ trên tảng đá chờ hai người đang leo lên tới gần bụi hoa...Giọt mồ hôi đang dần xuống trên kẽ lưng dù nơi đây không khí lạnh, mắt nhìn lên nhưng cả người muốn thu xâu xuống đất!? Họ đã mang được bụi phong lan xuống trong sự cẩn thận, vẻ quí hóa. "Thủ trưởng, hoa này mà đặt trên mộ thì đẹp phải biết" Nét vui mừng rạng rỡ trên khuôn mặt tên thủ trưởng, hắn gật gù "Lan ạ, anh sẽ cố hàng năm tìm trinh nữ cho em..."  Cả bọn họ quay gót, hai người buộc bụi phong lan vào giữa cây rồi mang đi...Những bước chân xa dần, ánh nắng chiếu rọi rõ bên này nhưng bên kia phần lớn những bụi phong lan vẫn rợp bóng và hình như đang mỉm cười với chúng tôi!?.




4  Bật máy gọi Covey, từ nơi xa nào đó Thiếu tá Thụ trả lời và tôi chuyển bức điện...Đã qua cơn tím tái, toán cẩn thận di chuyển. Không còn con đường nào khác hơn là giữ hướng vào mục tiêu. Máy bay oanh kích đã sẵn sàng, họ chỉ còn chờ chúng tôi... Ngồi nghỉ và ăn trưa quanh phiến đá, vài trái cây rớt xuống, nhìn lên thằng khỉ nhăn răng vắt vẻo trên
cành. Tiếng súng của địch như thúc dục toán di chuyển. Nắng gắt trên cao nhưng dưới đây vương vương cái lạnh. Cường nhóc đưa tay dừng lại và ngồi xuống thủ thế. Tiếng động phía trước giờ nghe rõ. Tôi chờ đợi Cướng nhóc khai hỏa. Điệp cúi xuống nhìn cho rõ phía trên, rồi đứng bật dậy xua tay và một cái gì đó vùng bỏ chạy... Điệp quay lại nói nhỏ " heo rừng" Không gian yên ả chỉ còn tiếng tự tình của chim muông. Rừng cây cổ thụ một màu râm mát. Ánh nắng chói chang trên những rừng cây chồi mọc chen nhau tạo thêm cho rừng thứ ánh sáng mờ phản chiếu... Chúng tôi đang đi vào khu rừng rậm, trước mặt toàn một mầu như vào một căn phòng tối. Tiếng gió hú và cơn lốc chạy quanh xua bớt đi đàn muỗi luôn chực chờ. Vắt dưới chân cùng mùi lá cây mục hắt lên đến khó chịu...Trung sĩ Thành kêu toán dừng lại, hắn ngồi ngay xuống tay ôm chân xoa bóp, Hào bên cạnh đang cầm doãi chân Thành chữa bọp bẻ... Vừa lúc Covey bay trên đầu. Thò tay vào ba lô của Vi tôi bật máy,
một ông Mỹ trên phi cơ, tôi chuyển bức điện trong ngày rồi di chuyển lo cho đêm nay...Nắng chiều làm phông nền cho những đám mây trên cao, cảnh trời chiều vàng tía hắt tóe lên thứ ánh sáng bất ngờ rồi chợt tắt. Sự yên lặng đến lạ kỳ đang là áp lực nặng nề đối với chúng tôi... Bữa cơm chiều ngồi quanh nhau tôi đã thầy phảng phất nét lo lắng căng thẳng trên mọi khuôn mặt. Tiếng súng báo hiệu của địch nổ bên này,bên kia trả lời. Mùi mắm ruốc, xả hắt vào mũi, tôi quay nhìn Hào, hắn hiểu ý nhe răng cười thấy cả cái panel ...  Trung sĩ Thành và Cường nhóc như cặp sinh đôi đang hút chung một điếu thuốc... Chim chóc cũng đã về tổ, thay thế là tiếng chim lợn đi ăn đêm, đàn muỗi kéo đến càng đông càng thất vọng trước những bộ mặt đầy thuốc muỗi cùng thân mình được che kín bằng loại quân trang rừng đặc dụng. Toán di chuyền trong bóng mờ mờ để tìm chỗ ngủ đêm... Sáu cái bóng giống âm binh len lỏi vào xâu hang ổ ma quái chập chờn, có khác chăng một đàng mang súng một đàng không!? Tiếng con chim lợn vừa bay ngang bủa thẳng xuống một tiếng âm thanh thê lương ma quái... Cướng nhóc và Điệp đã dừng lại, trong bóng mờ tôi thấy phía trước chắn ngang bằng một bờ đá. Một lúc lâu ngồi bàn định. Toán tạm ngủ đêm nơi đây...Phần việc phòng thủ đã xong, ba cặp tạo thành hàng dài theo bờ đá... Trái mìn mở đường máu do Cường nhóc giữ đã được ghé tai thông báo cho mọi người, nhằm trường hợp bị tấn công Cường nhóc theo lệnh hô to và bấm mìn...Toán sẽ thoát theo hướng đó...Trăng lên, ánh sáng xuyên qua tàn cây cao tạo một khoảng không gian lấp lánh, huyền bí. Nằm bên tôi Vi hắt hơi liên tục vào vạt áo..." mẹ kiếp, chồng đi nhẩy vợ ở nhà cứ nhắc mãi! " Hay lần đầu tiên hắn chưa quen mùi rừng!?  Sương lạnh theo gió ươn ướt trên đầu, kéo cái mũ áo mưa tôi cố gắng dỗ giấc ngủ.

Một đêm no giấc, sự yên bình đến với chúng tôi ít ra tới lúc này...Sau những công việc thường lệ. Toán bắt đầu di chuyển. Men theo vạt đá chạy dài đúng hướng vào mục tiêu trong cái bóng mờ sương. Rừng thì rậm, âm u nhưng ít cây chồi non và dây leo. Một khe suối trước mặt và chúng tôi đang ngồi quan sát. Điệp căn lại bản đồ và định  ướng...Một
mùi hôi gió mang lại làm chúng tôi ngạc nhiên nhìn nhau. Thiếu úy Điệp ra lệnh vượt qua khe suối...Hai bên bờ đá dựng đứng đã làm toán vất vả lắm mới qua được phía bên kia. Mùi hôi thối lại nồng nặc, đưa mắt nhìnquanh, Hào đang chỉ mé bên kia...Nhìn kỹ, một sừng nai cao đến cả thước dưới đất. Covey đang trên đầu, tôi với tay bật máy. Thiếu tá
Thụ... Tôi chuyển bức điện và nhận ngay lệnh từ covey... Cuộc oanh kích sẽ được thực hiện ngay lập tức, yêu cầu chuẩn bị vị trí... Vội vàng di chuyển tìm địa thế để ra hiệu cho máy bay.

5


Nắng đã lên, phần nào xua vợi đi đám sương mù lì lợm...Ẩn mình quanhtảng đá, chúng tôi đã thấy Covey từ xa, phút chốc bay về phía chúngtôi và xin số nhà (vị trí toán) Lần này một người Mỹ trên Covey, có nghĩa có hai trên vùng... Trung sĩ Thành đang chiếu gương. Hai chiếc A1Skyraider xuất hiện hiền lành như người đi dạo.
- Oscar 9 đây Alpha golf...Bạn đang ở vào vị trí hành quân. Chuẩn bị tác chiến phối hợp.
- Alpha golf . Nhận rõ.
Một trái rocket từ Covey lao xuống tạo làn khói trắng chỉ điểm chỉ cách chúng tôi áng chừng chưa tới nửa cây số... Chiếc A1 đang xuống, thả loạt bom chùm (cluster) như vãi đậu chụp xuống mục tiêu. Chờ đợi xem chiếc thứ hai nhưng nó vẫn trên cao. Bay nửa vòng, chiếc vừa thả bom giớ lại giáng xuống ba trái bom...Vệt lửa dài tung tóe dưới đất, bom napalm đang tàn phá...Đúng lúc này, súng phòng không địch khai hỏa vào chiếc A1 đang lên.
- Alpha golf đây Oscar 9, vị trí phòng không hướng đông cách mục tiêu 100 mét. Chúng tôi không thấy những viên đạn chỉ điểm cho xạ thủ, chắc hắn phải cừ lắm mới tháo những viên đạn đạn đỏ, xanh. Chiếc A1 hiền lành nãy giờ đang chúc đầu xuống, vệt lửa lấp lánh từ máy bay thẳng vào vị trí phòng không... Những tiếng nổ dòn trên dưới làm chúng tôi khó phân biệt chính xác ... Nhưng từ hướng nam, khẩu phòng không thứ hai nhập trận.
- Alpha golf, ở hướng nam 100 mét...Bạn có thấy những xanh đỏ, trả lời.
- Oscar 9, bạn khá lấm, tôi đã thấy Loạt đại bác 20 ly từ A1 xạ thẳng vào vị trí phòng không thứ hai. Sự điều không mau lẹ của viên sĩ quan trên Covey quả bài bản và đáng tiền...Sự lộ diện của địch đã rõ và giờ này hai chiếc A1 cứ thế mà sài hỏa lực. Đôi lần từ xa họ bay thật thấp, tạo bất ngờ tiến vào mục tiêu, chúng tôi thấy rõ đúng là đồ chơi của SOG vì máy bay không số hiệu...Vô danh quả đúng vô danh.
- Oscar 9 đây Alpha golf, bạn chuẩn bị nhận lệnh, rõ trả lời.
- Alpha golf tôi sẵn sàng, xin tiếp tục.
Một lệnh ngắn gọn đã được truyến xuống...Điệp đang mở mã khóa và công bố: Tiếp tục thám sát. Yêu cầu đi đúng vào mục tiêu đã ấn định. Bạn có sự trợ lực ưu tiên...Chúng tôi tỏ ra ngán ngẩm, vì nếu theo lệnh buộc chúng tôi phải đi qua khu vực vừa bị oanh kích...Nhiệm vụ đã nguy hiểm giờ lại nguy gấp lên vài lần! Không còn cách nào khác hơn là phải tuân lệnh. Vì chắc chắn chỉ ngày mai hay có thể chiều nay... Covey sẽ xin số nhà và đúng sai sẽ rõ... Như lệnh hành quân!. Toán chỉ hy vọng một điều sao may mắn lòn lách để qua khỏi cái nơi tồi tệ đó. Bầu trời trở lại yên tịnh, toán di chuyển trong tiếng chim trên cành gọi nhau tiếp tục cuộc chơi bỏ dở!? Một con nai mắt tròn xoe nhìn chúng tôi rồi bỏ chạy...Rừng dễ di chuyển lại thêm có được sự che chắn
tốt. Tiếng súng nổ báo hiệu gì đó của địch vang lên thật gần như lời cảnh cáo...Mặc kệ, đúng như những gì toán đã bàn định, chúng tôi cố di chuyển thật nhanh vượt qua khu vực bị oanh kích vì nghĩ rằng địch chẳng ngờ và cũng chẳng để ý gì đến Biệt-kích...Sự căng thẳng vẫn theo bước chân. Đã thấy những cành cây gẫy...Toán đang ở trên lưng cọp, con đường duy nhất là đừng xuống khỏi lưng nó. Phía trước sự tàn phá của bom napalm thấy rõ, cây cành ủ đột rũ xuống từng khoảnh. Mùi khét lẹt và cây cành bị nướng hòa nhau sực lên mùi như có cái cay và nóng...Tiếng người lao xao ở về mé phải làm tôi cả mừng...Dục Cường nhóc và Điệp mau di chuyển, cứ thẳng mục tiêu. Chúng tôi như những người chạy trốn mau mau thoát thân. Cường nhóc đột nhiên dừng
lại...Cái mùi bom đạn khó thở ập vào...Tôi và Điệp như lệ  thường tiến lên quan sát. Quay lại xem, Trung sĩ Thành, Vi, Hào lo phía sau và họ đang ở vào vị trí chiến đấu...Một dãy hầm trú ẩn, có nóc nhô lên và địch quân đang lăng xăng lui tới, phía sau hầm là sáu chiếc Motorola đậu thành hàng dài...Địch lui tới bao quanh xe như xem xét hay làm việc gì đấy... Để ý một chiếc ở giữa đậu nghiêng như sụp xuống một bên. Khoát tay tôi thì thầm: Điệp, cho lệnh di chuyển tẽ sang bên này, phải thoát mau...Chúng tôi như người tản cư tránh chiến tranh cứ tiến tới mà chẳng cần biết sự gì ở phía trước... Kỹ nghệ tác chiến điện tử, trong chương trình Mussel Shoals phối hợp với toán thám sát (Reconnaissance Team) đang diễn ra... Làm khổ chúng tôi!. Mặt trời đã đứng trên đầu với cái đói bụng... Mặc, toán vẫn hùng hục tiến tới bỏ lại sau lưng mọi nguy hiểm chết người và mùi bom đạn âm ỉ không lối thoát. Quá mệt và phần nào yên tâm, quanh gốc cổ thụ, chúng tôi ngồi thở dốc!.

6
Mọi người đồng ý ngồi lại ăn vội bữa cơm trưa. Tiếng động cơ xe vọng lại...Cả toán ngưng nhai cơm vì tiếng hú rồi gọi nhau từ mé bên. Qua kẽ lá, tôi chẳng hấy gì nhưng ước chừng từ tiếng nói có thể vào khoảng năm chục mét...Toán lập ngay vị trí chiến đấu. Trung sĩ Thành, Hào bên một gốc cây. Tôi và Vi vẫn gốc cổ thụ...Điệp , Cường nhóc chọn tảng
đá...Tiếng nói càng gần, giọng người Nghệ-tĩnh khó nghe, nhưng một giọng bắc chen vào " các đồng chí, khẩn trương lên, Thủ trưởng cần lắm nên mới gọi về " Ngang qua chỗ chúng tôi, có người vấp té rồi tiếng khạc nhổ như người lợm giọng...Tôi cố nằm sát đất và nhìn thấy những bước chân trên đường, đếm được đúng chín người... Vậy toán đi song song với con đường mà chả biết . Đưa mắt nhìn nhau và chẳng ai bảo ai chúng tôi sửa soạn di chuyển... Vượt qua được hai con đường mòn, giờ bị chững lại vì những tiếng lao xao bên mé phải, có cả tiếng động cơ xe... Tôi bảo Điệp, biến đi càng nhanh càng tốt. Nắng cũng đã đang ngả về tây,
có tiếng Covey quen thuộc, sẵn tảng đá trước mặt, chúng tôi tạm nghỉ để liên lạc Covey và nhai lại tí cơm... Thiếu úy Điệp vội soạn bức điện, Hàng văn Vi đâu lưng đưa máy cho tôi. Vừa bật máy, đã nghe tiếng gọi...Một ông Mỹ, quả đúng như dự đoán, hắn xin tôi số nhà. Nhìn lên Covey tôi nói.
- Alpha golf, anh bay về hướng ba giờ, có cửa sổ cho anh.
Covey đang đúng theo sự chỉ dẫn, Trung sĩ Thành đang lấy ánh sáng chuẩn và đưa lên Covey.
- Oscar 9 đây Alpha golf, bạn đang đúng mục tiêu điều động, khá lắm không hổ danh Lôi-hổ...
Toán tiếp tục di chuyển trong tiếng xa dần của Covey. Một buổi chiều êm ả nhưng tất tật đối với chúng tôi...Dáng vẻ mệt phờ đến với mọi người, vừa ngồi xuống là chả muốn đứng lên...Toán ăn cơm trong bóng chiều đã tắt. Chim chóc lanh chanh gọi nhau về tổ...Dù sao sự cần thiết nhất trong lúc này là nghỉ ngơi khi thân xác rã rời bởi cả một ngày quá sức... Bóng đêm nhanh chóng bao trùm và chúng tôi cũng kiếm được chỗ ngủ quanh một gốc cổ thụ... Sáu cái bóng âm thầm như những con rối múa nước trong tiếng nhạc đêm rừng và bầu trời đầy sao. Một đêm ngủ mê mệt quên đời. Tôi tỉnh dậy trong tiếng gà rừng dồn dập. Ngồi yên trong cái áo đi mưa, cạnh tôi thằng Vi mớ ngủ như đang năn nỉ ai nghe câu được câu mất. Thò đầu qua mũ áo mưa, sương mù giăng kín, nhìn xuống giòng nước nhỏ lăn dài từ áo mưa tới đất. Con trăng treo xế trên cây mờ tịt như bị ai xóa sổ...Con chim lợn vừa kêu, tiếng thống khoái sau một đêm ăn mồi no đủ...Hàng văn Vi lại lầm bầm ca... "Mẹ cái thằng, ngủ rồi mà còn khoái cải lương " Tôi đưa tay đẩy vào người hắn... Tiếng áo mưa sột soạt, rồi những cái cựa mình, tôi biết hai cặp bên kia cũng đã thức dậy. Sương mù càng lúc càng dầy, gấp nhiều lần so với phòng tắm hơi nhưng chẳng làm lũ gà rừng chết rét, lười tiếng gáy...Trăng mờ cũng đã lặn mất tiêu...Tiếng thú hú ngoài xa như bị mây
mù chận lại âm thanh vang loãng...Mọi người căn cho nhau đi vệ sinh và rồi nấu nước cho bữa cơm trong ngày...Trịnh công Thành và Cường nhóc thân thiết chia nhau điếu thuốc lá. Đã có gió đột nhiên nổi lên hất tung lên, cuộn lại đám mây và rồi ấn xâu vào đất...Mặt trời to như cái nia đang trên đầu rừng, cùng lúc tiếng chim gọi nhau ra đú đởn. Một tiếng súng nổ đầu tiên trong ngày có lẽ địch đi săn sớm, ở về phía sau vị trí toán dự định đi đến. Thành và Hào vừa gỡ xong trái hai trái mìn phòng thủ sau ăn sáng và cữ cà phê ... Tôi nhắc Thành nhớ gài lại trái mìn M14 chống người... Toán di chuyển. Cây rừng làm ướt đôi vai, những hạt sương li ti nhẹ nhàng theo gió hất vào mặt làm đọng lại cái ướt lạnh se se... Những bước chân êm ái trên lá rụng như tăng vẻ bí hiểm, lúc gấp rút, lúc chậm rãi đắn đo. Thoang thoảng đâu đây mùi nồng khét của lá cây rừng rất giống với khoẳnh rừng bị bom napalm tàn phá hôm qua... Cường nhóc ngừng lại ngồi quan sát.
Thiếu úy Điệp quay nhìn tôi như ra lệnh lên thám  thính... Đưa tay ra dấu toán lập vị trí chiến đấu... Hai đứa tôi băng lên phía trước... Một con suối trước mặt, nghe rõ tiếng nước róc rách chạy dài xuống theo độ dốc thoải với những tảng đá xen nhau trống trải. Toán chúng tôi đang ở đầu nguồn con suối vì đá tảng bên dưới chen nhau với những gốc cây
chồi và có những bụi dây leo ôm vào đá như muốn hút vội lên từ vòi nước chẩy lên cao rồi hạ thẳng chan hòa nơi tảng đá...Động tĩnh không gì khả nghi. Điệp xem lại bản đồ và căn lại hướng đi... Ngoắc tay ra hiệu cho toán đi lên. Chúng tôi vượt qua suối...Thiếu úy Điệp tay cầm bi đông hết nước, bỏ hai viên thuốc lọc vào, ra hiệu ai lấy nước thì lấy...Chúng tôi yểm trợ cho nhau.

7
Qua được suối an toàn, toán ngồi nghỉ quanh gốc cây. Covey cũng vừa lên, tôi chuyển bức điện thường nhật, rồi lại lên đường...Bỗng Cường nhóc khựng lại. Tôi và Điệp vội lên xem theo ngoắc tay của Cường...Một con đường lớn trước mặt, rộng khoảng ba mét ... Có tiếng gọi nhau ơi ới từ mé tay phải... Chúng tôi vẫn còn đủ thì giờ để ẩn vào bụi rậm bên đường, cứ hai người một nơi. Trung sĩ Thành và Hào vẫn lo mặt sau.
Tiếng bước chân dồn dập. Nhìn ra tôi đã thấy tốp người đi đầu. Toàn bộ đội trang bị AK, tên giữa tốp mang trước bụng cây thượng liên và sau hắn người vác trên vai khẩu B40. Đoàn người dần lên và hiện ra tốp đi sau, cứ hai người một cáng, được làm bằng cây rừng và dây leo cột chéo như đan võng... Khiêng người nằm trên... Họ rầm rập đi ngang chỗ chúng tôi. Có những tiếng rên rỉ của người nằm trên cáng, xen lẫn lời động viên của những người đi kèm hai bên. Thấp thoáng vài mái tóc dài cột gọn sau lưng...Đúng lúc này, tôi chợt nghĩ và cầu mong Covey đừng trở lại...Tưởng tượng đoàn người túa vào hai bên đường tránh máy bay, thì chắc chắn trận hỗn chiến sẽ phải sảy ra. Tôi rùng mình... Sau chót tốp bộ đội gồng gánh. Hai người một cây rừng, ở giữa là đồ dùng lỉnh kỉnh đeo buộc, tất cả được phủ bằng tấm nhựa đi mưa qua cây gánh. Thời gian nặng nề trôi, người cuối cùng cũng vừa khuất... Tê ở chân, tôi sửa lại chỗ ngồi và áng chừng đoàn người có đến cả trăm... Sự yên tĩnh trở lại, núi rừng bỗng chốc hiền lành như thủa ngàn xưa! Thiếu úy Điệp đang căn bản đồ và ghi chép vị trí con đường và hướng đi của nó. Tôi bàn định phải lập tức vượt qua con đường. Toán đều đồng ý và chúng tôi đi xâu vào mục tiêu.
Nắng đã vào giấc trưa. Ngồi nghỉ trên con dốc lộng gió. Thiếu úy Điệp ra lệnh ăn cơm. Lũ chim trên cao cũng đang đánh chén, bởi miệng tíu tít, líu lo như giành phần hay tranh cãi ngon dở... Dẫn đến đuổi đánh nhau chí chóe, kêu loạn xạ... Một tiếng súng địch bắn gần đây làm lũ chim ngẩn tò te, ngừng líu lo...Rồi giọng một con có vẻ xếp đàn buông tiếng chậm rãi, chắc nịch như muốn dậy bảo ngân dài theo làn gió, làm xào xạc cây lá chiếu rọi tia nắng tròn kim cương trên từng khuôn mặt có ẩn chứa nét lo âu... Nhưng phảng phất sự cương quyết, chịu đựng. Qua khỏi con dốc thoải. Toán đang đi vào khu rừng rậm. Một cái lạnh chợt ập vào chúng tôi và không khí khác lạ tạo cho tôi cảm giác như
trong vòng tay thân thương, che chở ...  Điệp xem lại bản đồ và định hướng cho Cường nhóc...Trung sĩ Thành theo lệnh đang gài lại trái mìn M14. Có tiếng Covey bao vùng, tôi liên lạc ngay và chuyển bức điện. Không có lệnh gì mới. Cường nhóc chuẩn bị di chuyển. Một cây cổ thụ với những dây leo to lớn mà đàn khỉ đang chổng mông trèo lên. Vắt vẻo trên cành con đầu đàn mầu vàng hung nhẩn nha ngồi gãi nách. Điệp đưa tay dừng lại rồi ngoắc tôi... Hai đứa cùng nhau lên
xem con đường trước mặt. Những dầu vết mới mẻ, thấy cả nền đất, chứng tỏ sử dụng thường xuyên. Nhìn qua bên trái, tôi không tin ở mắt mình. Choáng ngợp trong ngạc nhiên tôi bất động, sững sờ trước hiện cảnh... Bên kia con đường, trước một cây cổ thụ thân lao vút lên trời, một hàng đá xếp ngay ngắn, ở giữa chùm phong lan trắng lay động theo cơn gió lùa nhẹ...Bật lên nét tuyệt mỹ cao sang, bên cạnh những hòn đá xếp sần sùi, xấu xí ẩm phong rêu... Chùm phong lan cũng trắng thứ hai e thẹn như dấu mình sát gốc cổ thụ... Vẻ nhường nhịn tất cả!?.  Tiếng chim hót trên cây đang đuổi nhau xà xuống và cái vỗ vai của Điệp làm tôi tỉnh mộng... Toán ngồi nghe động tĩnh hồi lâu, tôi ghé tai Điệp xin cho thám thính hàng đá phong lan và tạm thời thế chỗ đi đầu của Cường nhóc.
Ngồi lại bên này đường, mắt nhìn hai phía. Tôi đi khom nhắm thẳng bụi phong lan ... Nép vào hàng đá đưa tay ra hiệu cho toán vượt qua. Bụi phong lan sát bên như mỉm cười chào đón. Đưa tay sờ vào hàng nụ hoa đứng nghiêng, lòng thỏa mãn. Điệp dục di chuyển. Đứng người lên tôi vừa kịp nhìn thấy cạnh chùm phong lan tại gốc...Hàng chữ: Tô thị Lan quê Bắc-ninh được khắc vào vỏ cây.

8
Tiếng người nói chuyện với nhau đang lên thẳng phía chúng tôi. Mọi người đưa mắt nhìn Điệp để biết hướng thoát chạy... Sự căng thẳng dần lên, nóng hổi nhưng bốn người phía sau vẫn còn dư thì giờ để tay cầm lựu đạn sẵn sàng... Cường nhóc và Điệp đã khai hỏa. Xen lẫn tiếng súng dòn dã là tiếng thét như bị thọc tiết nghe rờn rợn... Toán tháo chạy sau bốn trái lựu đạn nổ ầm ầm, không nghe tiếng súng của địch.
Quá mệt, chúng tôi ngồi nghỉ thở dốc bên gốc cây. Tôi vội mở máy gọi Covey và báo cáo toán chạm địch. Phút chốt đã có tiếng trả lời, sẽ tới ngay. Nhìn đồng hồ đã năm giờ chiều ... Rừng cây cao, bóng cả. Tiếng Covey đang đến gần. Tôi gọi.
- Delta Romeo đây Tango papa. Rừng cây rậm tôi không thể cho gương chiếu...Anh sẽ theo sự hướng dẫn của tôi. OK.
- Tango papa, tôi biết và sẵn sàng.
- Delta Romeo, anh đang ở hướng 9 giờ, khoảng hai ngàn mét...Ok anh đã vào vùng... Toán đang ở hướng ba giờ, khoảng cách 500 mét... Tango papa, tôi đang vào với anh... Ok Delta Romeo hướng 12 giờ cứ tiến tới. Ok hướng 1 giờ cách khoảng 300 mét...Tango papa. Đã nhận ra bạn. tôi thử
lại một lần nữa... Ok Delta Romeo, tôi chờ.
- Delta Romeo, rất tốt ...Cứ bay thẳng 12 giờ Ok. Bingo. cho biết ý kiến.
- Tango papa, bãi đáp chỉ có ở hướng nam, ước chừng 1000 mét. Tạm biệt tôi chỉ còn đủ xăng trờ về. Bạn phải cố gắng qua đêm. Chúc may mắn.
Lầm lũi trong bóng mờ ảo, toán chuyển hướng nam. Nhanh chóng đêm ập xuống. trời tối chẳng thấy đường chúng tôi đành ngủ tạm nơi gốc cây... Tiếng súng địch bắn gần đây chẳng làm toán kinh sợ ... Lập xong vị trí phòng thủ. Lặng yên bên những gốc cây, tôi cầu mong đêm bình an... Trong đầu tôi lúc này câu chuyện của Trung úy Robert E Lynch, cứ mãi hiện ra với giọng kể luôn phải diễn tả cho tôi hiểu... Đặc biệt rất giống với hoàn cảnh toán tôi hiện nay...
Khoảng giữa năm 1966, toán Arizona do toán trưởng Trung sĩ nhất Robert E Lynch cùng toán phó Trung sĩ Danny Taylor và bốn Biệt-kích-quân người Nùng xâm nhập vùng tây Khe sanh. Hai ngày đầu qua đi, sang ngày thứ ba cũng tưởng bình yên, nhưng vào lúc bốn giờ chiều, toán ngồi nghỉ bên tảng đá cao trên đầu người. Thấy ổn, tôi ( Robert E
Lynch)  ra lệnh toán ăn cơm chiều... Giật mình vì có tiếng người ho khẽ bên dưới ... Rồi tiếng chân chậm chạp, cẩn thận dò bước trên con đường toán vừa di chuyển lên. Qua kẽ lá cây tôi thấy tên đi đầu đang dò từng bước và cúi xuống xem dấu vết... Hắn quay lại nói gì với người đi sau, rất khẽ... Rồi ngoắc tay ra hiệu đi tới... Bất chợt hắn ngừng lại, quì gối trên đất, tay lăm lăm cây súng AK... Chỉ cách chúng tôi khoảng năm sáu mét...Không khí thêm nặng nề, sự yên lặng chết người đè thêm lồng ngực, gây khó thở. Hai bên ở trong tình trạng nghênh nhau như thế một hồi lâu. Phía địch đã đứng lên và tiến tới, vẫn theo dấu vết của chúng tôi. Trung sĩ Taylor nổ nửa băng đạn, làm biến mất tên đi đầu. Sau đó một trận chiến nổ ra trong tiếng quát tháo của cấp chỉ huy địch... Tôi ra lệnh cho Trung sĩ Taylor rút lên phía trên vì hai người Biệt kích Nùng bị thương... Tiếng Covey đã ở trên đầu,bởi tôi đã báo cáo ngay từ lúc đầu chạm địch... Gài vội trái claymore toán rút. Tiếng nổ của trái mìn claymore đả làm địch khựng lại và chúng tôi rút êm. Covey cũng đã tạm biệt với lời: Hãy cố gắng, ngày mai tôi trở lại thật sớm! Bóng tối mờ mờ đã gây trở ngại không ít, nhưng cũng không ngăn được bước tiến của chúng tôi...Bằng bất cứ giá nào chúng tôi cũng phải thoát thật mau, càng xa càng tốt. Danny Taylor đã lên đi đầu. Tôi sau chót, còn ở giữa hai biệt kích Nùng dìu hai người bị thương... Bóng tối đã bao trùm
nhưng cái may nơi đây toàn cỏ tranh, rất ít cây chồi ... Bỗng tôi nghe như có tiếng trực thăng, cả Taylor đi đầu cũng dừng lại nghe ngóng.
Trong bóng tối không rõ mặt nhau, nhưng tôi biết chắc rằng cũng như tôi mọi người đang mừng rỡ và đặt nhiều hy vọng ... Chiếc trực thăng tới được mé bên kia rừng và đang quần đảo như tìm kiếm cái gì?! Tôi thật sự ngỡ ngàng và mất hết hy vọng bởi câu hỏi trong đầu: Vì sao chỉ có một trực thăng bay?.  Chả lẽ địch cũng có trực thăng? câu hỏi này trong
đầu được giải đáp ngay là không khi nào có!. Đành liều, tôi thò tay vào túi áo lấy cái stoplight và bật lên thứ ánh sáng đèn tín hiệu. Cầm nó bằng hai cổ tay, bàn tay bụm lại cố che đi ánh sáng phát ngang và hướng về phía trực thăng

9
Người phi công như đã thấy đèn tín hiệu...Tiếng cánh quạt đang quẹo lại phía chúng tôi... Quả như thế chiếc trực thăng dần tới. Trong bóng đêm tôi vẫn nhận ra được sự quen thuộc ... Một chiếc Kingbee H34, Phi đoàn 219 bay cho đơn vị Biệt-kích... Đen như con cá lóc đang ngay trên đầu. Người phi công bay rất thấp, đảo vòng như đang tìm cách xem địa thế để hạ xuống... Đúng lúc này, có tiếng súng địch nhưng cách chúng tôi một khoảng...Tiếng trực thăng rú lên trong đêm rồi hạ xuống sát chúng tôi. Súng địch lúc này nổ tứ phía, cốt nhắm vào trực thăng.
Mặc... Chúng tôi ào vào trong khoang tàu. tôi lên sau chót và có thì giờ để nhận xét. Trong khoang tàu không một bóng người. Chiếc ghế của người xạ thủ bỏ trống, cạnh cây M60 gài sát vào mép cửa ...Người Mê vô đi đâu?...Hay là trực thăng ma ?.  Đầu óc suy nghĩ nhưng người cứ lăn vào. Trực thăng như mũi tên khỏi nỏ bay lên. Nhìn bên dưới tôi còn
thấy những ánh lửa phát ra từ nòng súng theo trực thăng. nhưng rồi làn gió lạnh quật ào ào làm tôi định thần, bình tâm và thắc thỏm với những gì mới sảy ra. Tôi cười một mình ... Ma thì làm sao có đủ nội công, để bốc hết sáu người chúng tôi?!.
Trên bãi lố nhố đầy người chen nhau trong những ánh đèn có cái để cả dưới đất. Chiếc Kingbee đáp xuống. Nhảy ra khỏi trực thăng, việc đầu tiên tôi nhìn lên hàng ghế phi công ... Chỉ có một người đang cúi tháo dây nịt an toàn. Đứng bên dưới một pilot, nhìn lên vẻ nóng lòng chờ... Mọi người bao quanh. hai người y tá đang làm phận sự cáng người bị thương lên xe đậu sẵn...Đại úy Edwin Mac Namara ( Sĩ quan hành quân) ôm chầm lấy tôi cùng lúc người ta ôm gọn người phi công, lấy tay đưa lên cao như phô cái cúp vô địch... Miệng hô to ... Mustachio vô địch ... Hùng râu kẽm vô địch... Làm náo động trời đêm. Tôi bước tới và cùng tham gia trò công kênh với họ. Cuộc giải trình vào lúc 11 giờ đêm, sau những thủ tục báo cáo chi tiết hành quân của tôi và người phi công Kingbee. Đại úy Mac Namara mời người phi công Kingbee lên ngồi trên chiếc ghế để giữa bục thuyết
trình...Lúc này tôi mới thấy ngón tay cái, bên trái của người phi công trong cái băng trắng. Rất điệu nghệ như một hướng dẫn chương trình... Mac Namara nói.
Đây tôi giới thiệu Đại úy Nguyễn phi Hùng (Mustachio) cơ trưởng Kingbee... Nhấn mạnh hai lần chữ Mustachio... Người đã làm được kỳ tích trong hàng ngũ Biệt-kích chúng ta...Chỉ với một chuyến bay đêm nay, với sự thành công tuyệt vời, trên cả mọi mong ước... Tôi thành thật chúc mừng cùng vinh danh thành tích hiếm có trong làng Biệt-kích và
xin chân thành cảm ơn tình đồng đội mà Đại úy Nguyễn phi Hùng (Mustachio) đã dành cho chúng ta... Tiếng vỗ tay nổ ra không ngớt trong cái phòng thuyết trình chật ních người. Sâm banh đã được đem ra, tiếng nồ như cây 22 ly hãm thanh ...  Đứng bên tôi (Robert E Lynch) vị Đại úy lái chiếc Gunship bắt đầu kể chuyện...Hối chiều Covey báo về toán
Arizona đụng địch, hai người bị thương. Một cuộc họp khẩn đã được mở. Vị Sỉ quan hành quân hỏi những phi hành đoàn chúng tôi có thể bay tiếp cứu...Mọi người nhìn nhau vẻ ngán ngẩm, không ý kiến... Sự yên lặng bao trùm và rồi lý do trời đêm tối để từ chối đợi sáng sớm mai... Chỉ trừ Đại úy Hùng râu kẽm... Ông ta quyết định mau chóng và nói to: Tôi sẽ đem toán về nội trong đêm nay !.  Lấy xong tọa độ toán, ông ta đi ngay một mình. Người pilot phụ và xạ thủ (Mê vô) xin đi nhưng ông một mực từ chối... Nhìn chiếc Kingbee cũ kỹ và còn cũ hơn với mầu đen rằn vệt cây lá. Nó cất cánh như món đồ chơi đứa bé sắp loại để đòi cái mới!?.
Tôi (vị Đại úy Gunship) tự hỏi."Làm cách nào mà Mustachio có thể đem họ (toán Biệt-kích) ra được". (Viết theo lời kể chuyện của Trung úy Robert E Lynch, sĩ quan hành
quân. Một người anh, người bạn thân của tôi. Lần thứ hai sang tham chiến ở Việt-nam năm 1971 tại CCN- Đànẵng.)
Tôi đưa tay sang bên lay người Vi vì tiếng ngáy của hắn, trời đêm lạnh, dựa lưng vào gốc cây... Tôi lại đến một câu chuyện khác cố dỗ dành giấc ngủ.
Đại Úy Nguyễn Phi Hùng tự Hùng râu kẻm ( Mutachio) 1967
Toán di chuyển lúc trời chờ sáng, sương lạnh dần ướt đôi vai trong tiếng gà gáy dồn dập. Mọi người đều lo lắng vì biết chắc rằng địch có thể cũng đang điều động để cùng chúng tôi hội ngộ nơi duy nhất có địa thế trống trải. Sự yên lặng trong đêm cho tới cả giờ này cho tôi cảm giác con sóng ngầm đang di chuyển ào ạt tiến về chúng tôi! ?. Bóng một con nai vàng vừa khuất sau tảng đá. Ánh bình mimh vừa lóe rõ nơi tàng cây trước mặt, cùng ẩn hiện li ti giọt sương cuộn bay bay cùng lúc với tiếng Covey nghe một rõ dần. Thò tay ra sau lưng bật máy chờ đợi ... Sáng nay tôi đã đổi ba lô cho Vi để trực tiếp giữ máy





No comments:

Post a Comment