Monday, May 9, 2011

TOÁN BIỆT KÍCH DELAWARE


TOÁN BIỆT KÍCH DELAWARE
Kontum 4/1968 – 11/1968
Gene Williams

        Tôi tình nguyện qua Việt Nam từ liên đoàn 10 LLĐB ở Tây Đức, đó là lần thứ hai đến Việt Nam trong tháng Ba năm 1968. Đến đầu tháng Tư tôi nhận lệnh ra căn cứ hành quân tiền phương 2 (FOB-2), thuộc bộ chỉ huy Bắc (CCN) trên Kontum, một tỉnh nằm trên vùng cao nguyên, nam Việt Nam. Một trung sĩ phòng nhân viên, cho tôi lên Kontum vì người anh em sinh đôi với tôi Jack đang phục vụ trong một toán A LLĐB ở căn cứ Dak Pek (A-242), cũng thuộc hệ thống chỉ huy, tiếp vận bộ chỉ huy B LLĐB trên Kontum. (B-24 LLĐB khác B-15 CCN, sau này tách ra thành CCC đơn vị SOG).
        Bộ chỉ huy Bắc (CCN) đặc trách cho những toán biệt kích xâm nhập, dò thám, phá hoại các căn cứ của quân đội Bắc Việt trên đất Miên và Lào. Ngoài ra còn đưa những toán biệt kích ra miền bắc, dò thám lấy tin tức, ngăn chặn, phá hoại hệ thống chuyển quân, tiếp vận của địch trên đường mòn HCM.
        Tôi nhận nhiệm vụ làm phó trong toán biệt kích Delaware. Trưởng toán (1-0) là trung sĩ Terry Dahling, toán phó là Gene Williams (1-1), nhân viên truyền tin (1-2) là Richards, toán biệt kích Delaware có thêm chín biệt kích quân người Thượng, đa số thuộc sắc dân Jarai.
        Trong vòng 72 tiếng đồng hồ, khi tôi nhận nhiệm vụ (đơn vị, toán biệt kích Delaware), một đoàn xe nhà binh bị phục kích giữa đường (quốc lộ 14) Pleiku, Kontum. Ngay tức khắc, một phần trong toán biệt kích Delaware cùng với các toán khác được đưa lên dẫy núi dọc theo biên giới Việt-Miên truy lùng đơn vị phục kích của địch.
        Sau đó, trưởng toán Terry Dahling thuyên chuyển ra Đà Nẵng, và anh ta đề nghị thượng cấp cho tôi lên thay làm trưởng toán biệt kích Delaware.  Trận tổng tấn công Tết Mậu Thân đợt hai đang diễn ra, toán biệt kích Delaware được trực thăng đưa vào khu vực rừng núi nơi hướng bắc trại LLĐB Ben Het, gần biên giới Lào. Chúng tôi được lệnh dò thám sự xâm nhập của quân đội Bắc Việt trong khu vực. Trại LLĐB Ben Het do một toán A LLĐB trấn đóng, chỉ cách ngã ba biên giới Việt-Miên-Lào 7 cây số, nơi cuối một nhánh đường trong hệ thống đường mòn HCM, chúng tôi gọi là đường 96. Người em sinh đôi của tôi đang nhận nhiệm vụ tạm thời ở Ben Het.
        Phi cơ B-52 đang có kế hoạch thả bom khu vực tam biên, tin tình báo cho biết, một đơn vị Bắc Việt cấp trung đoàn, được chiến xa yểm trợ đang chuẩn bị tấn công trại LLĐB Ben Het. Toán biệt kích Delaware hành quân xâm nhập chuyến này gồm có tôi là m trưởng toán (1-0), toán phó kiêm truyền tin (1-1, 1-2) là Charles và năm biệt kích quân Thượng. Trên đường đưa toán biệt kích xâm nhập, trực thăng bay ngang qua trại LLĐB và anh em tôi nói chuyện chút ít.
        Bãi đáp cho toán biệt kích xâm nhập có điạ thế rất hiểm trở, và chúng tôi gặp rắc rối ngay từ giây phút đầu. Chiếc trực thăng “slick” thứ hai không chịu đáp xuống, các biệt kích quân phải nhẩy xuống từ độ cao hơn 10 bộ. Các “ngài” phi công không hiểu, với hành trang, ba lô, súng đạn, đồ trang bị, phải nhẩy xuống là một điều nguy hiểm. Quả nhiên, người toán phó Charles bị trật mắt cá chân, không di chuyển được xa, toán biệt kích phải đóng quân qua đêm gần bãi đáp và xin trực thăng tản thương sáng hôm sau.
        Đến 4:30 chiều trực thăng mới đến tản thương, đưa vào một quân nhân LLĐB/HK thay thế cho Charles. Anh ta vừa mới qua Việt Nam, đeo khẩu súng lục P38 trong bao da bóng láng... Rõ ràng anh ta “chưa biết gì” về chiến tranh, đặc biệt loại “chiến tranh ngoại lệ” của đơn vị SOG. Toán biệt kích Delaware được đền bù bằng những âm thanh đặc biệt gần vị trí toán biệt kích. Chúng tôi bò lên quan sát, ngắm 12 con voi đang tắm trong một giòng suối trên núi.
        Toán biệt kích bắt đầu di chuyển đến mục tiêu, leo núi cả ngày, nhiều đoạn dốc đứng vượt qua khó khăn, hôm sau nữa mới lên tới đỉnh núi. Con đường mòn chúng tôi có nhiệm vụ dò thám nằm trong một thung lũng do giòng sông tạo nên, nằm phiá bên kia rặng núi. Chúng tôi dổ dốc, đi xuống, được lưng chừng, trời đã xâm xẩm tối nên tìm vị trí đóng quân qua đêm.
        Khoảng 10:00 giờ đêm, tôi nghe có tiếng động, rồi một người lính biệt kích Thượng hiện ra (anh ta đi ra ngoài phòng tuyến, tiểu tiện... rồi quay trở lại). Tôi vừa được an tâm, anh lính Thượng bật que diêm để hút thuốc lá. Lập tức khẩu CAR-15 nổ một phát trúng vào chân anh lính Thượng, ngã xuống. Anh trưởng nhóm biệt kích Thượng đã bắn vào chân một đàn em của mình. Sáng hôm sau, toán biệt kích phải quay ngược trở lên đỉnh núi, rồi phải đợi bẩy tiếng đồng hồ mới có trực thăng đến di tản. Cây cối trong rừng qúa rậm rạp nên trực thăng phải dùng dây “câu” anh ta ra. Anh lính Thượng bị thương này, sau đó trở nên “xếp” những biệt kích Thượng khác trong toán biệt kích Delaware.
        Lo vụ di tản xong, chúng tôi di chuyển thật nhanh xuống dưới chân núi vì đã mất quá nhiều thì giờ. Toán biệt kích đến gần con đường mòn lúc trời tối, tìm điểm đóng quân đêm. Đêm hôm đó chúng tôi nằm nghe những âm thanh do B-52 thả bom khu vực tam biên, Ben Het cách xa 20 cây số nơi hướng nam vọng lại. (Jack sau này nói vơí tôi, B-52 thả bom đúng lúc, tiêu diệt đơn vị chiến xa của địch).
        Sáng hôm sau, chúng tôi dò thám con đường mòn. Tôi cùng với hai biệt kích Thượng quan sát giòng sông, nước rất trong, chứng tỏ không có người di chuyển, nơi bờ phiá bên kia cũng thế. Không thấy có dấu vết của địch di chuyển trên con đường, toán biệt kích sợ đụng nhằm xe tăng, nên đã cẩn thận đem theo ống phóng hỏa tiễn M-72.
        Ngày hôm sau, theo đúng lệnh hành quân, toán biệt kích sẽ được triệt xuất. Đến trưa, chúng tôi được lệnh ở lại dò thám thêm năm ngày. Người binh sĩ chỉ huy nhóm biệt kích Thượng không chịu ở lại thêm, tình hình rất căng thẳng. Anh ta chỉa súng vào hai người Hoa Kỳ, mấy biệt kích Thượng đứng sau lưng anh ta. Sau cùng, qua người thông ngôn, họ để lại súng đạn, mìn Claymore, ống phóng hỏa tiễn M-72 rồi biến mất vào rừng. Trực thăng đến đón hai người Hoa Kỳ về.
        Tôi củng cố lại toán biệt kích, xử dụng bốn biệt kích Thượng còn lại và tuyển mộ thêm năm người khác, từ năm bộ lạc khác nhau và huấn luyện toán biệt kích “Delaware mới”. Người đặc biệt nhất trong nhóm binh sĩ Thượng là một thanh niên Rhade trẻ tên là Y Yuk Ayun. Yuk mới 18 tuổi nhưng là phù thủy biết tiên đoán chuyện xẩy ra xắp tới.
        Sau ba tuần lễ huấn luyện, toán biệt kích Delaware được trực thăng đưa vào khu vực núi non nơi hướng đông Kontum. Chuyến xâm nhập này bị phi cơ quan sát FAC của phe ta “khám phá” vì ăn mặc, trang bị như lính Bắc Việt. Ban 3 hành quân trên Kontum lúc đó là trung sĩ nhất Fred Zabitosky, một người được vinh dự nhận lãnh huy chương Danh Dự (Medal of Honor), sau chuyến “công tác” tí chết ở bên Lào 5 tháng trước. Toán biệt kích Delaware khám phá một căn cứ lớn của địch, được trông nom, giữ gìn cẩn thận, có những căn chòi bằng tre đắp bùn, xây sát chân núi dưới những thân cây cao, có cành cây che phủ rộng lớn. Con đường duy nhất dẫn đến căn cứ của địch là giòng suối chảy ngang qua. Trong căn cứ có mấy chiếc xe đạp, nhà kho, chờ đợi các người chủ trở về.
        Về đến Kontum, chúng tôi được nghỉ ba hôm, sau đó toán biệt kích Delaware được đưa đi xâm nhập mục tiêu XRay-3, một ô vuông trên đất Lào, dọc theo đường 96 (một nhánh của đường mòn HCM đâm vào khu vực tam biên, Ben Het), để gài mìn trên con đường này. Khu vực hành quân xâm nhập của đơn vị SOG trên đất Lào và Miên được chia ra những ô vuông, mỗi cạnh khoảng 8 cây số, với hai đường chéo chia làm 4 tam giác. Các trục tọa độ được đặt tên như: X 1,2,3,... H 1,2,3... Con số càng lớn, càng đi sâu vào đất Miên hay Lào.
        Chúng tôi lên trực thăng, đem theo bốn qủa mìn chống chiến xa, mỗi quả cân nặng 26 cân Anh (lbs). Chuyến xâm nhập êm xuôi, bãi đáp là bãi cỏ non mầu xanh tươi giữa mầu xanh đậm của núi rừng bên Lào.
        Mục tiêu XRay-3 “nóng” (có nhiều hoạt động của quân đội Bắc Việt), ít có toán biệt kích nào hoạt động quá 36 tiếng đồng hồ. Toán biệt kích cuối cùng xâm nhập được 27 giờ và phải triệt xuất khẩn cấp bằng dây McGuire. Người trưởng toán (1-0) ở lại hy sinh, anh ta nhường sợi dây McGuire cuối cùng cho một biệt kích Thượng. Người trưởng toán biệt kích anh hùng đó là John Kedenburg, toán biệt kích “Bright Light” được chỉ định vào tìm xác Kedenburg đem về là toán biệt kích Illinois.
        Đêm đầu tiên, cả toán biệt kích giật mình thức giấc vì tiếng nổ lớn của đạn pháo binh. Căn cứ hỏa lực gần vị trí toán biệt kích nhất là Ben Het cũng cách xa 30 cây số, như vậy chắc chắn pháo binh Bắc Việt. Sáng hôm sau, khi báo cáo tiếng depart pháo binh Bắc Việt, chúng tôi được lệnh dò tìm khẩu đại bác của địch, nhưng rồi một quân nhân Hoa Kỳ báo cáo bệnh sốt rét cần được di tản (anh ta là “con gà chết”, phét lác làm tôi cứ nghĩ anh ta ngon lành... mời vào toán biệt kích Delaware). Bộ chỉ huy ra lệnh tiếp tục nhiệm vụ cũ... gài mìn chống chiến xa đường 96.
        Trực thăng vào thả dây McGuire “câu” người lính Mũ Xanh LLĐB ra. Trường hợp của anh ta đáng buồn... Không nhận thức được việc mình làm (phục vụ trong đơn vị SOG) là điều nguy hiểm, lại thích “ăn to nói lớn”, khoác lác. Toán biệt kích Delaware lên đường, tôi được biết trong khu vực, có một đại đội lính Bắc Việt đi mở đường lúc 8 giờ sáng và 4 giờ chiều.
        Có lúc Yuk lên đi đầu, dẫn đường cho toán biệt kích, ra dấu hiệu ngừng lại khoảng 20 phút. Khi anh ta ra dấu tiến lên, tôi mới trông thấy một ụ súng đại liên cách khoảng 100 thước. Địch quân vừa di chuyển khẩu súng đi, vẫn còn nhìn rõ dấu “chân ba càng” đặt khẩu súng.
        Toán biệt kích di chuyển đến cách con đường mòn khoảng 30 thước. Trời đã quá tối, mệt mỏi, chúng tôi tìm chỗ đóng quân đêm. Sáng hôm sau, toán biệt kích thức dậy sớm, khoảng 4:00 giờ sáng để gài mấy qủa mìn chống chiến xa trên đường 96. Đến gần 6:00 giờ sáng, khi những tia nắng mặt trời vừa ló dạng, toán biệt kích hoàn thành nhiệm vụ, di chuyển xa ra khỏi con đường. Đến gần 10:00 giờ, chúng tôi tìm được một khoảng trống và yêu cầu triệt xuất.
        Trở về Kontum an toàn, toán biệt kích Delaware rất hãnh diện. Hai năm vừa qua, chưa có toán biệt kích nào thành công trong việc đem mìn chống chiến xa vào gài trên đường 96. Toán biệt kích được cấp trên đề nghị ân thưởng huy chương Đồng. Các bạn thử đoán xem, ai là người trong toán biệt kích xứng đáng... Dạ thưa, người được nhận huy chương là anh chàng khai bệnh, trực thăng phải bay vào di tản!
        Trong những tuần lễ kế tiếp, thời tiết trở nên xấu, mưa nhiều, chúng tôi không phải đi hành quân, ở nhà tập dợt, huấn luyện. Thời gian này tôi cũng tự vẽ ra phù hiệu riêng biệt cho toán biệt kích Delaware, mọi người trong toán thích thú, hãnh diện.
        Một chuyến xâm nhập khác, chúng tôi rời Kontum lúc 7:00 giờ sáng, lên căn cứ hành quân tiền phương Dak To, rồi đuợc đưa vào bãi đáp lúc 10:00 giờ sáng. Toán biệt kích di chuyển ra khỏi bãi đáp nhanh chóng, leo lên núi để tránh sự theo dõi của địch. Chúng tôi đi ngang qua một rặng núi, nhìn xuống nơi đóng quân của địch trên một ngọn núi thấp hơn. Trên đường đi, chúng tôi trông thấy một ngôi mộ lính Bắc Việt, có tấm bia cho biết người lính này tử trận năm 1964. Khi còn cách con đường khoảng 1 cây số, chúng tôi tìm điểm đóng quân.
        Mưa suốt đêm, địch quân chắc cũng đang nằm co ro trên chiếc võng. Chúng tôi cũng không di chuyển đi đâu được, nằm chịu trận, thỉnh thoảng nghe được những tiếng gọi nhau của lính Bắc Việt. Đến 4:00 giờ chiều, mưa vẫn lất phất, chúng tôi bắt đầu di chuyển đến gần con đường, và tìm chỗ đóng quân đêm khi còn cách con đường khoảng 30 thước.
        Cũng như lần gài mìn thành công lần trước, chúng tôi bắt tay vào việc lúc 4:00 giờ sáng, rồi toán biệt kích di chuyển trở về con đường cũ. Chợt người biệt kích Thượng dẫn đầu ngừng lại, tôi ngạc nhiên bước lên, đúng lúc Yuk khai hỏa khẩu tiểu liên Sten có gắn ống hãm thanh. Tiếp theo súng AK-47 nổ vang. Không ngờ chúng tôi đụng nhằm một tiểu đội lính Bắc Việt, nên địch quân chỉ bắn vài loạt đạn đã bỏ chạy.
        Tôi ra lệnh cho toán biệt kích “dọt lẹ”, vì đã bị lộ. Người hiệu thính viên mới Jimmy đã nhanh chóng báo cáo chạm địch, yêu cầu được triệt xuất, nên trực thăng đến đón chúng tôi về nhanh chóng.
        Đầu tháng Tám, một toán biệt kích xâm nhập mục tiêu H-1, khu vực rừng núi cao và rậm rạp, nằm sát biên giới trên đất Lào. Như thường lệ, toán biệt kích đem theo năm ngày đồ ăn khô. Rồi trời đổ mưa tầm tã liên tục trong hai tuần lễ, không ai nhận được tin tức hay báo cáo của toán biệt kích. Lần cuối cùng, toán biệt kích liên lạc, cho biết họ đã hết thực phẩm và đang leo lên ngọn núi phân chia biên giới Lào-Việt, để đến một nơi đóng quân của đơn vị Hoa Kỳ. Nhưng vị trí đóng quân gần biên giới nhất của Hoa Kỳ còn cách xa 40 cây số. Sau đó, máy truyền tin toán biệt kích đem theo bị hết pin...
        Đã hơn hai tuần lễ, trời đã hết mưa, quang đãng. Toán biệt kích Delaware được lệnh hành quân “Bright Light”, đi tìm toán biệt kích mất tích, đem về những gì của họ tìm thấy được. Tôi, Jimmy cùng với bốn biệt kích Thượng ra đi chuyến này. Lần này chúng tôi trang bị hỏa lực cùng mình, kể cả đạn M-79, và một khẩu đại liên M-60.
        Từ căn cứ hành quân tiền phương Dak To, chúng tôi lên trực thăng lúc 2:00 giờ chiều. Trực thăng bay ngang qua trại LLĐB Ben Het, đến rặng núi bên kia biên giới. Khi vừa băng qua biên giới, có một qủa hỏa châu nhỏ, mầu đỏ bắn lên từ khu rừng rậm ở dưới. Chúng tôi nhận ra ngay, loại hỏa châu nhỏ như cây viết máy, có sợi dây đeo vào cổ, người lính biệt kích nào cũng đem theo để báo hiệu trong trường hợp bị thất lạc trong rừng. Viên phi công ngừng lại bay vòng rồi thả dây cho toán biệt kích Delaware tuột xuống. Trước mắt chúng tôi là toán biệt kích thất lạc, nằm, ngồi trên mặt đất, tất cả chỉ còn da bọc xương, bộ quần áo rộng thùng thình, sắp chết đói, không còn đủ sức kháng cự nữa (Có lẽ toán biệt kích đang trên đường quay trở về phần đất Việt Nam. Hai tuần lễ mưa, không có phi cơ bao vùng, đi tìm họ... Và cả những toán tuần tiễu Bắc Việt cũng lo tránh mưa).
        Đến cuối tháng Tám, toán biệt kích Delaware được trao cho nhiệm vụ dò thám 10 ngày, chỗ tiếp giáp giữa đường mòn HCM và đường mòn Sihanouk (đường 110 chạy lên hướng bắc Cambodia, nối tiếp với đường 96, rẽ về hướng đông vào khu vực Ben Het). Nhiệm vụ của chúng tôi là dò thám xe cộ di chuyển trên đường. Toán biệt kích Delaware được đưa lên căn cứ hành quân tiền phương Dak To, nằm chờ 11 ngày vì lý do thời tiết, trực thăng không đưa đi được. Sau đó tôi được gọi về Kontum, rồi ra Đà Nẵng để đi phép ở Bangkok.
        Trong thời gian ở Đà Nẵng chờ chuyến bay qua Bangkok, tôi nghe nói toán biệt kích Delaware dưới quyền của (toán phó) Jimmy đã thi hành xong công tác xuất xắc. Họ xâm nhập vào điểm giao tiếp giữa hai con đường, đếm số cán binh VC rút trở qua bên kia biên giới Miên sau trận Mậu Thân đợt 2. Khi trở về Jimmy được ân thưởng Ngôi Sao Đồng.
        Đến đầu tháng Mười, khi tôi trở về, tôi bàn giao toán biệt kích Delaware cho Jimmy, anh ta xất xứng đáng sau chuyến công tác vừa qua. Vị đại tá chỉ huy trưởng muốn tôi huấn luyện cho hai người mới tình nguyện vào đơn vị biệt kích SOG. Một trung sĩ LLĐB mới qua Việt Nam và một trung úy từ đơn vị Hatchet Force muốn đổi qua biệt kích.
        Toán biệt kích Delaware xâm nhập sâu hơn vào đất Lào, hơn tất cả những toán biệt kích khác, gần 45 cây số kể từ khu vực Ben Het. Một chuyến đi khác, chúng tôi xâm nhập dò thám đường 110, để báo cáo tình trạng của con đường, mức độ di chuyển của quân đội Bắc Việt. Trong toán biệt kích Delaware mới, Jimmy Marshall là (1-0), người trung sĩ là (1-1), và viên trung úy là (1-2).  Trên đường di chuyển đến gần con đường, toán báo động của địch dùng những thanh tre gõ vào nhau làm chúng tôi giật mình, di chuyển thật nhanh để tránh xa.
        Đêm hôm đó, có những tiếng súng của đơn vị “săn biệt kích” đi tìm, nhưng chúng tôi vẫn năm yên. Sáng hôm sau chúng tôi theo triền núi, định xâm nhập trở lại khu vực dò thám con đường. Khi còn cách mục tiêu khoảng 30 thước, toán biệt kích lại nghe tiếng thanh tre gõ vào nhau, chạy ngược trở lên núi rồi gọi phi cơ oanh kích.
        Địch đã cẩn thận đề phòng, chúng tôi yêu cầu triệt xuất ngày hôm sau. Đợi ít lâu sau, toán biệt kích Delaware xâm nhập trở lại, chụp ảnh một đoạn đường 110, rải truyền đơn “chiêu hồi” và gài mìn bẫy. Tôi hết thời gian phục vụ vào cuối năm 1968 để trở về Hoa Kỳ. Tôi rất hãnh diện về toán biệt kích Delaware.

Dallas, TX.
vđh

No comments:

Post a Comment